Lại qua một lúc, bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh, Lục Giai Giai cũng không kéo áo anh nữa, mà dùng sức vỗ vào lồng ngực của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn cảm giác được sự kháng cự của cô nên từ từ lùi lại, bụng ngón tay thô ráp miết qua khóe môi cô, lau sạch vết nước bên trên.
Bên môi Lục Giai Giai hơi sưng lên, hai mắt mông lung, sau vài phút mới lấy lại ý thức.
Cô cảm thấy Tiết Ngạn lau có hơi đau, đầu hơi ngửa về sau, trừng to mắt lườm anh, vẻ mặt hơi tức giận: “Không phải nói chỉ hôn một cái thôi sao?”
“Thì hôn một cái.” Tiết Ngạn khá thỏa mãn, anh thành thật giải thích: “Không tách ra chỉ tính là một.”
Lục Giai Giai: “…”
“Đi ra, em muốn ra ngoài.” Lục Giai Giai vừa nói chuyện đã có thể cảm thấy môi nhức nhối, cô nhấc chân đá vào cẳng chân của Tiết Ngạn một cái.
Sao sức của anh lại lớn như thế, đây chính là nụ hôn đầu của cô đó, Lục Giai Giai tiếp tục trừng mắt nhìn anh.
Vì vừa rồi Tiết Ngạn quá đáng khiến khóe mắt của Lục Giai Giai hồng lên vì phản ứng sinh lý, lúc trừng mắt nhìn người giống như một con mèo nhỏ xù lông.
Xung quanh đều là khí tức của Tiết Ngạn, Lục Giai Giai cảm thấy có hơi ngạt thở, cô đẩy lồng ngực anh: “Người đi cả rồi, em muốn ra ngoài.”
“Ừm.” Vừa rồi anh cũng quá đáng nên không dám chọc giận Lục Giai Giai nữa mà đẩy tấm phản bên ngoài, Lục Giai Giai nổi giận đùng đùng đi ra.
Hai người vừa ra ngoài, Tiết Ngạn lập tức quy củ hẳn, không dám làm chuyện gì ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cô.
Lục Giai Giai đi được vài bước lại quay đầu nhìn Tiết Ngạn: “Anh nhất định phải biết một chuyện.”
Tiết Ngạn hỏi với vẻ khẩn trương: “Là gì?”
Lục Giai Giai đáp một cách đúng lý hợp tình: “Đương nhiên là nụ hôn đầu của em đã cho anh rồi, anh nhất định phải biết vừa rồi là nụ hôn đầu của em!”
Tuy trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái trẻ mang theo kiêu ngạo, nhưng phần lớn vẫn là tin tưởng, cô đang nói với anh rằng cô đã cho anh thứ mà mình để ý.
Tiết Ngạn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai, hơi thở của anh dồn dập, nhấn mạnh từng chữ một: “Anh biết.”
Lục Giai Giai lẩm bẩm, cô vì che giấu sự ngượng nghịu của mình mà thuận miệng hỏi: “Vậy vừa rồi hẳn cũng là nụ hôn đầu của anh chứ?”
Trong lòng cô, Tiết Ngạn chắc chắn là nụ hôn đầu, dù sao thì anh cũng dữ như vậy, xung quanh lại thường không có con gái.
Môi của Tiết Ngạn hơi mấp máy, vừa định đáp nhưng đột nhiên nghĩ đến hôm Lục Giai Giai say rượu trước đó, trong nháy mắt lại do dự: “Chắc là… vậy.”
Tuy chữ sau đó nói rất lưu loát, nhưng Lục Giai Giai vẫn dồn trọng tâm vào hai chữ đằng trước.
“Anh không phải là nụ hôn đầu sao?” Lục Giai Giai sững sờ, vừa không dám tin vừa vô cùng tức giận, đôi mắt cũng dần trợn tròn.
Cô chưa bao giờ từng hôn một người đàn ông nào khác, vậy mà Tiết Ngạn lại cho cô gái khác nụ hôn đầu của anh.
Quá đáng!
Lục Giai Giai không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào nữa, cô cảm thấy mình quá thiệt thòi: “Anh đã cho ai nụ hôn đầu hả? Có phải anh đã hôn người nào khác trước khi hôn em không?”
Đuôi mắt của Lục Giai Giai vốn đã đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn, nhưng cứ cố tình cô không khóc, bộ dáng tủi thân cố gắng nhịn này trông còn đáng thương hơn cả lúc khóc.
Tiết Ngạn nhanh chóng lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm của anh có hơi lúng túng: “Không có… chưa hôn.”
Lục Giai Giai quay người tiến lên, vừa đi được vài bước, phía trước lại truyền tới tiếng nói, sắc mặt của cô thay đổi, túm lấy Tiết Ngạn chạy sang một bên khác.
Tiết Ngạn không ngờ mấy người đó sẽ trở lại, một cánh tay đã có thể nhẹ nhàng ôm Lục Giai Giai lên, nhanh chóng biến mất trong ngõ.
Đợi đến khi vòng ra một con đường lớn khác, anh mới thả Lục Giai Giai xuống, không biết nên giải thích với cô thế nào, chỉ có thể cố gắng bảo: “Chưa từng hôn người nào khác, chỉ từng hôn một mình em thôi.”
“… Thật sao?”
Tiết Ngạn gật mạnh đầu.
Cơn giận lấp kín trong lòng Lục Giai Giai từ từ tan đi, lúc này cô mới cảm thấy môi mình hơi đau nhức nóng rực, giơ tay sờ một cái lại cảm thấy hơi nóng, chắc là bị thương trong lúc hôn rồi.
Dù sao cũng rất khó chịu, cô cố gắng ra vẻ đứng đắn, nói: “Lúc anh hôn người khác không thể nhẹ một chút được sao?”
Anh còn ấn cô lên tường, nếu sau này hai người bọn họ kết hôn rồi, không phải sức của Tiết Ngạn càng lớn hơn hay sao?
Lục Giai Giai lắc đầu, quăng mấy suy nghĩ không tốt này đi, gương mặt của cô nóng hầm hập, thấp giọng bảo: “Anh có biết dịu dàng không?”
Một cô gái trẻ như cô lại phải dạy đối tượng của mình vấn đề này, không có cách nào khác, tại cô cảm thấy Tiết Ngạn không hiểu.