Tiết Ngạn muốn giải thích rằng mình đã rất nhẹ nhàng rồi, cũng đã cố gắng kiểm soát bản thân nhưng nhìn thấy đôi môi đỏ hơi sưng lên của Lục Giai Giai, cổ họng chợt kẹt lại, yết hầu hơi di chuyển một cái: “Sau này sẽ cố, sau này anh sẽ chú ý hơn…”
Lục Giai Giai ừm một tiếng, đây là lần đầu tiên Tiết Ngạn hôn người nên không có kinh nghiệm, sau này chắc chắn sẽ tốt hơn.
Ánh mắt của cô di chuyển xuống, nhìn thấy trên tay Tiết Ngạn xách một cái gùi, cô thò đầu vào nhìn.
Vừa rồi trong khe hở quá hẹp nên Tiết Ngạn lấy cái gùi xuống cầm trên tay, rõ ràng bên trong vẫn còn đồ chưa bán hết, có thể nhìn ra được là thịt heo.
Tiết Ngạn chợt giấu cái gùi ra sau người, anh im lặng đeo lên, căng chặt mỗi một thớ cơ trên người, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Lục Giai Giai.
Vừa rồi cô không để ý, bây giờ nhìn thấy rồi sẽ nghĩ về anh thế nào?
Đầu cơ trục lợi là sự tồn tại mà tất cả mọi người đều coi thường, liệu Lục Giai Giai có ghét bỏ anh không?
Bụng ngón tay của Tiết Ngạn hơi nhúc nhích, giả bộ như không có việc gì mà giải thích: “Chỉ là vài thứ lặt vặt thôi.”
“Hửm?” Lục Giai Giai chớp mắt, trong suy nghĩ của cô, đầu cơ trục lợi là hành động rất bình thường cho nên không nghĩ đến chuyện gì khác, cô đi lên nắm cánh tay của Tiết Ngạn, ngẩng đầu nhỏ giọng bảo: “Em nhìn thấy rồi, bên trong là thịt heo, anh…”
“Đây là thịt anh vừa mua ở hợp tác xã.” Tiết Ngạn ngắt lời Lục Giai Giai, đáy mắt tối tăm hẳn đi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Mua hơi nhiều một chút.”
Lục Giai Giai: “…”
Cô nhìn chằm chằm vào gò má của Tiết Ngạn vài giây, cánh tay mà cô chạm vào cũng căng cứng, nhưng rất nhanh cô đã nghĩ đến gì đó.
Lục Giai Giai nghiêm túc bảo: “Em biết anh đang làm gì.”
Cả người Tiết Ngạn căng lên như dây đàn, môi mím chặt thành đường thẳng.
Anh muốn dùng cách hèn hạ nhất để nói với cô, anh đã từng hôn cô, cũng từng chạm vào cô, cho dù anh là một người thế nào, chỉ cần anh muốn thì cô chỉ có thể gả cho anh.
Nhưng Tiết Ngạn có thế nào cũng không thể nói ra được loại lời này, anh không muốn tổn thương Lục Giai Giai dù chỉ một chút, cho dù là chính bản thân anh.
Anh thì thảo đến ngay cả chính mình cũng không nghe thấy: “Em biết…”
“Vừa rồi mấy người đó đều từ chợ đen chạy ra đúng không, vừa nhìn đã biết rồi.” Lục Giai Giai ngẩng đầu, cười ngoan ngoãn và nói: “Không phải chỉ là bán chút đồ thôi sao? Đây là tính hạn chế của thời đại, sau này sẽ tốt hơn thôi.”
Mí mắt của Tiết Ngạn hơi nâng lên, anh im lặng vài giây sau đó lập tức kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Em… em không ghét anh sao?”
“Tại sao em phải ghét anh?” Lục Giai Giai kéo áo trên người Tiết Ngạn: “Anh không nghĩ vừa rồi em giận đấy chứ?”
Tại sao cô phải giận? Hôm nay cô còn cùng mẹ Lục lén lút đi nhặt đồ cơ mà.
Còn nữa, nếu Tiết Ngạn không bán ít đồ thì sao mà cưới cô, nhưng cô có hơi lo lắng cho sự an toàn của anh: “Em thấy khoảng thời gian này kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, lúc cần thiết phải biết bỏ đồ của mình lại, mấy thứ này đều không quan trọng.”
Đôi môi của Tiết Ngạn hơi mấp máy: “Thật sự không ghét sao?”
“…” Lục Giai Giai lườm anh một cái, định trở về chỗ máy kéo: “Em phải về đây, bằng không mẹ em sẽ lo lắng.”
Lục Giai Giai đi một bước, sau đó nhìn hai bên xung quanh, bước chân chợt dừng lại.
Bọn họ đã chạy tới đâu vậy? Giờ về kiểu gì đây?
Cô quay đầu nhìn Tiết Ngạn, lại đi lên kéo áo anh: “Bán thịt trước đi, hay là đưa em về trước… hay là vẫn bán thịt trước đi, bằng không dễ bị người chú ý lắm.”
“Ừm…” Tiết Ngạn theo bản năng nắm tay của Lục Giai Giai, xúc cảm mềm mịn truyền thẳng vào não, anh chợt hoảng hốt, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ trắng nõn của Lục Giai Giai, bàn tay nắm chặt không buông: “Đi bán thịt trước.”
“… Đúng.” Lục Giai Giai cảm thấy tay mình bị nắm có hơi đau, đối tượng Tiết Ngạn này hình như mãi mãi không kiểm soát được sức lực của mình, cô cũng đâu có chạy, lần nào cũng vừa nặng vừa hung dữ.
“Đau!” Lục Giai Giai rút tay ra ngoài.
Tiết Ngạn mím môi, không nói gì mà buông ra.
“Đi đâu vậy?” Lục Giai Giai nhìn vẻ mặt tẻ nhạt của Tiết Ngạn, cũng không biết anh đang ngây người hay đang nghĩ ngợi nữa.