Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 341 - Chương 341: Có Phải Cô Không Cần Anh Nữa Không? 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 341: Có phải cô không cần anh nữa không? 1

Cô nhìn xung quanh, người qua đường ở đây rất ít, thấy không ai chú ý đến bọn họ, Lục Giai Giai giơ tay nhéo một cái vào hông Tiết Ngạn, sau đó nói với vẻ đứng đắn: “Đi hướng nào vậy?”

Tai của Tiết Ngạn lập tức đỏ lên, một luồng khí nóng từ xương cụt vọt thẳng lên óc, tầm nhìn của anh hơi di chuyển, lọn tóc quét qua vết sẹo trên trán, mang theo nét hung dữ.

Lục Giai Giai ngẩng đầu, vẫn nhìn anh và hỏi như cũ.

Tiết Ngạn hít một hơi thật sâu, chỉ về bên phải: “Bên này.”

Lục Giai Giai nhấc chân đi, Tiết Ngạn rất tự giác đi theo sau cô, như vậy cho dù Lục Giai Giai xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh đều có thể nhìn thấy.

“Bên trái.” Đến ngã tư đường, Tiết Ngạn mở miệng trước.

Lục Giai Giai rất nghe lời, có đôi khi còn quan sát các cửa hàng xung quanh.

Tiết Ngạn nhìn cô đi đằng trước, trong đáy lòng dâng lên một dòng khí ấm nóng.

Hình như cô thật sự không ghét bỏ anh một chút nào cả, có đôi khi Tiết Ngạn thậm chí còn nghĩ dường như anh thật sự không xứng với Lục Giai Giai chút nào.

Lục Giai Giai cho dù ở phương diện nào cũng rất ưu tú, nhưng anh lại không thể cho cô ngay cả sự bảo vệ cơ bản nhất.

Tiết Ngạn không có cách nào chấp nhận được suy nghĩ như vậy, khi đi đường căng da mặt, con ngươi đen tối u ám, người đi đường vừa đối diện với anh đã tự động nhường đường.

Dưới sự chỉ huy của anh, hai người đi tới quán ba bữa.

Lục Giai Giai quay đầu, sáp đến bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ sẽ lấy sao?”

“Ngoan ngoãn ở đây đợi anh.”

Lục Giai Giai gật đầu.

Một mình Tiết Ngạn đi tới cái hẻm phía sau, Lục Giai Giai đứng đợi trên phố rất nhàm chán, nghĩ đến cha Lục và mẹ Lục vô cùng thích ăn bánh bao nhân thịt nên cô vào quán ba bữa mua bốn cái bánh bao nhân thịt.

Lục Giai Giai hỏi nhân viên bán hàng giấy dầu, nhưng một mình cô lại không biết gói cho lắm.

Học sinh tới mua bánh bao thấy cô lớn lên xinh đẹp, đỏ mặt ở bên cạnh dạy cô.

Tiết Ngạn bán xong thịt heo đi ra ngoài lại không thấy Lục Giai Giai ở cửa, một cảm giác khủng hoảng lập tức tràn ngập trong lòng.

Anh bước nhanh qua, nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy người đâu.

Hô hấp của Tiết Ngạn trở nên gấp rút, gân xanh trên cổ hơi hiện lên, sự u ám bị áp chế từ chỗ sâu cuộn trào lên dữ dội, trong đầu anh không kiềm chế được suy nghĩ điên cuồng.

Có phải vừa rồi Lục Giai Giai chỉ đang lừa anh, cô nói không để ý có phải là cố tình xoa dịu anh, sau đó nhân lúc anh không ở đây mà bỏ chạy không?

Nếu thật sự là như vậy, vậy anh phải làm sao?

Trong đầu Tiết Ngạn nghĩ đến rất nhiều cách nguy hiểm, thậm chí mỗi khi liếc mắt nhìn thấy một người trong lòng đều sẽ có sinh ra một chút ác niệm.

“Anh sao thế?” Lục Giai Giai mỗi tay cầm một cái bánh bao nhân thịt.

Bánh bao nhân thịt ở thời đại này rất lớn, một tay hoàn toàn không thể cầm hết được hai cái, hơn nữa còn dầu nên cô rất chê.

Cô đứng cách Tiết Ngạn một mét ở phía sau, có thể cảm giác được bây giờ anh rất nguy hiểm, anh giống như đã mất đi thứ quan trọng gì đó, có thể phát điên bất cứ lúc nào.

Trong nháy mắt cô dứt lời, Tiết Ngạn lập tức đứng trước mặt cô.

Lục Giai Giai nhìn đôi mắt đen tối của anh, nuốt nước miếng, cô giơ bánh bao nhân thịt trong tay lên: “Em mới mua cho anh đó, còn nóng…”

“Em đã đi đâu?” Tiết Ngạn hỏi với giọng trầm khàn.

Lục Giai Giai lại giơ bánh bao nhân thịt trong tay lên: “Mua bánh bao… anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao, có phải bán thịt heo không trả tiền không?”

Có phải Tiết Ngạn bị quỵt tiền rồi không?

“Không sao?” Áp suất thấp trên người Tiết Ngạn từ từ tản đi, anh đáp với vẻ nặng nề.

Lục Giai Giai lại gần anh, quan tâm hỏi han: “Có phải giá thấp không? Có phải bọn họ thấy anh dễ bắt nạt nên cố tình ép giá anh không?”

Tiết Ngạn: “…”

“Không.” Tiết Ngạn quay mặt đi: “Sau này rời đi cũng phải nói với anh một tiếng trước.”

“…” Lục Giai Giai nhìn bánh bao trong tay, cô đi vào quán ăn thôi mà, giọng của cô rất nhỏ: “Em đi mua bánh bao mà.’

Còn không phải vì sợ anh đói hay sao?

“Cho anh.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn dầu dính trên ngón tay với vẻ ghét bỏ, nhỏ giọng bảo: “Người ở quán ăn này nhỏ mọn lắm, chỉ cho em mỗi tờ giấy dầu, thêm một tờ cũng không cho nên em chỉ có thể cầm tay.”

 


Bình Luận (0)
Comment