Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 357 - Chương 357: Anh Phát Hiện Ra Anh Ta Từ Khi Nào

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 357: Anh phát hiện ra anh ta từ khi nào

Cha Lục đưa Lục Giai Giai vào bệnh viện trước, hơn nữa còn nói với cô số phòng của Lục Thảo, kêu cô đừng chạy lung tung.

Lải nhải nói một thôi một hồi, chỉ sợ cô xảy ra chuyện.

Người hôm qua đánh nhau với Tiết Ngạn là một tay buôn lậu, tuy đã bị bắt hết nhưng người cha già vẫn còn lo lắng.

“Vậy Tiết Ngạn ở phòng nào ạ?” Lục Giai Giai hỏi.

Cha Lục: “…”

Ông ta nói số phòng ra với vẻ không tình nguyện rồi theo viên cảnh sát tới cục cảnh sát làm ghi chép.

Lục Giai Giai mang hộp cơm đi vào bệnh viện, bây giờ bệnh viện cũng không tốt bằng thế hệ sau, trang trí đơn giản không nói mà sàn còn rất bẩn, có nơi thậm chí còn có đờm.

Cô quan sát cẩn thận dưới chân, rất lâu mới tìm được phòng của Tiết Ngạn.

Bên trong có một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục, anh ta có gương mặt chữ điền, đôi mày sậm màu, nét mặt vừa nhìn đã biết rất chính trực, anh ta đang ngồi trên giường nói chuyện với Tiết Ngạn.

Lục Giai Giai mím môi, nghĩ đến thân phận của người trước mặt.

“Người đàn ông hôm qua là Xà Đầu Cương, anh ta từng buôn bán rất nhiều phụ nữ và trẻ con, cho dù có thân phận gì đến tay anh ta cũng đều là hàng hóa hết, chúng tôi đã triệt phá cứ điểm của anh ta nhưng vẫn để anh ta chạy thoát, anh đã giúp chúng tôi tìm được anh ta, lập được một công lao lớn.”

Vốn là lời khen ngợi nhưng Tôn Chấn Hưng lại ngẩng đầu: “Làm sao anh biết thân phận của anh ta? Tôn Nam Nam nói anh từng bảo đối phương chỉ cần bị bắt sẽ lãnh án tử hình, rõ ràng anh biết thân phận của anh ta.”

Trái tim của Lục Giai Giai treo lên, cô buông lỏng tay nắm cửa.

Cô không ngờ vậy mà người Tiết Ngạn bắt lại là một tay buôn người, người làm loại chuyện này đều vô cùng hung ác, hôm qua chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.

Nguy hiểm cũng thôi đi, bây giờ còn bị nghi ngờ!

“Anh đang nghi ngờ tôi?” Môi của Tiết Ngạn hơi nhợt nhạt, anh dựa người lên thành giường phía sau, ngồi trên giường bệnh, dùng câu trả lời đã chuẩn bị xong từ lâu: “Tôi có chỗ khả nghi nào sao? Tôi vẫn luôn sinh sống ở thôn Tây Thủy, chưa bao giờ từng tới mấy nơi khác.”

“Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại đoán ra được anh ta là Xà Đầu Cương thôi.”

“Rất đơn giản, hang ổ của Xà Đầu Cương đã bị triệt phá, chuyện này cũng đã truyền khắp thị trấn, có khả năng là ba ngày trước đi, xưởng dệt ở ngõ Ngũ Lý đang tuyển bảo vệ, tôi định đi xem có cơ hội hay không, kết quả lại nghe được người của các anh nói về đặc trưng của Xà Đầu Cương ở ngõ Ngũ Lý, đặc biệt là con rắn dữ tợn ở lồng ngực anh ta, cho nên tôi đoán được đó là anh ta nên mới nói ra lời đó.”

Tôn Chấn Hưng truy hỏi: “Anh phát hiện ra anh ta từ khi nào?”

“Hôm nay tôi nhìn thấy một người rất giống Xà Đầu Cương nên bám theo anh ta, sau khi tìm được nơi mà anh ta ở định về báo tin cho các anh, nhưng tôi không ngờ bọn họ còn bắt người, chỉ có thể kêu người khác đi tìm các anh còn mình thì canh chừng để giảm thiểu thương vong.” Tiết Ngạn nói rồi đụng một cái vào cánh tay bị thương.

Tôn Chấn Hưng nhìn nơi mà Tiết Ngạn bị thương, anh ta hé miệng, thấp giọng nói: “Anh đã cứu em gái tôi, nếu không có anh, chỉ sợ con bé…”

Tôn Chấn Hưng tìm hiểu được tiến trình sự việc đã qua thông qua lời kể ngắc ngứ của Tôn Nam Nam.

Nếu không phải có Tiết Ngạn thì cả nhà bọn họ đều sẽ phải sống trong hối hận.

Anh ta nhìn Tiết Ngạn với vẻ tán thưởng, người đàn ông trước mắt là một hạt giống tốt, vậy mà lại có thể bám theo Xà Đầu Cương mà không bị phát hiện ra, tỉ mỉ lại to gan.

Hơn nữa thể trạng cũng tốt!

Tôn Chấn Hưng muốn tuyển Tiết Ngạn đến bên mình, nhưng thành phần của anh kém, bây giờ cùng lắm chỉ có thể gỡ mũ chứ muốn vào cục thì không được.

Tiết Ngạn nhìn khăn trải giường trên người mình, anh thấp giọng, trong giọng nói cũng không dao động gì: “Không sao, gặp phải loại chuyện này ai cũng sẽ tiến lên giúp đỡ thôi, kêu cô ấy đừng để trong lòng.”

“Anh là ân nhân cứu mạng của con bé, đợi tâm trạng của nó ổn định, tôi sẽ kêu nó tới cảm ơn anh tử tế.” Tôn Chấn Hưng đóng sổ lại: “Hôm nay chỉ tới đây thôi, đồng chí Tiết Ngạn, cảm ơn tinh thần trượng nghĩa của anh.”

Môi Tiết Ngạn hơi mấp máy: “Ừm, vậy chiều nay tôi có thể ra ngoài được chưa? Xưởng dệt cần bảo vệ, đây là một cơ hội, tôi muốn đi thử.”

 


Bình Luận (0)
Comment