“Được.” Tôn Chấn Hưng hỏi: “Loại xưởng này chắc hẳn tuyển người rất rắc rối, dù sao cũng là công chức.”
“Đúng là hơi phiền phức, nhưng tôi vẫn muốn thử.”
“Có thể thử.” Trong lòng Tôn Chấn Hưng nảy ra suy nghĩ: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây.”
Tiết Ngạn nâng mí mắt, con ngươi màu đen nhìn bóng lưng của Tôn Chấn Hưng.
Anh đã đặc biệt tìm hiểu qua tính cách của người này, làm người chính trực lại không thích nợ ân tình, cho nên anh ta chắc chắn sẽ giúp anh lấy được công việc này.
Về phần Tôn Nam Nam, trong xương cốt cô ta vốn coi thường người có thành phần kém, thậm chí là chán ghét, một khi cô ta biết thành phần của anh chắc chắn sẽ trốn đi thật xa, như vậy sự áy náy của Tôn Chấn Hưng đối với anh sẽ càng lớn hơn.
Anh có thể lợi dụng được càng nhiều hơn.
Lục Giai Giai thấy người sắp ra ngoài cũng vội vàng lùi lại vài bước, sau đó giả bộ như đang đi tới.
Khi bước đến cửa vừa vặn đụng phải Tôn Chấn Hưng đang đi ra.
Tôn Chấn Hưng nhìn thấy Lục Giai Giai cũng sững sờ, trong lòng lập tức hơi khẩn trương, cả người anh ta đứng rất thẳng: “Là cô à?”
Lục Giai Giai ngẩng đầu cười đáp lại một cách lễ phép, sau đó gật đầu.
Bên trên cô mặc áo lông màu gạo trắng, khi ngẩng đầu lộ ra cần cổ thon dài, đôi môi đỏ hồng hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo vẻ xa cách, hơn nữa cơ thể cũng theo bản năng lùi về sau.
Ánh mắt của Tôn Chấn Hưng hơi thay đổi, anh ta siết chặt ngón tay liếc mắt nhìn phòng bệnh: “Cô tới thăm anh ta, các cô…”
Tôn Chấn Hưng là anh họ của Tôn Thành Trúc, mấy năm trước hai người từng gặp vài lần, nhưng ngay cả nói chuyện cũng chưa được vài câu, chỉ coi là người lạ quen mắt.
Lục Giai Giai cảm thấy không có gì để giải thích với Tôn Chấn Hưng cả, chỉ nói: “Có thể nhường đường được không? Tôi muốn vào trong.”
Tốn Chấn Hưng vừa mở miệng lại khép lại, anh ta bước một bước sang bên cạnh, cơ thể cứng ngắc, ánh mắt nhìn Lục Giai Giai đi vào trong.
Không phải Lục Giai Giai ở bên em họ của anh ta hay sao? Tại sao lại tới đây thăm Tiết Ngạn, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Trong đầu anh ta rối ren cảm xúc, hoang mang lo lắng đi về phía phòng bệnh của Tôn Nam Nam.
Tâm trạng của Tôn Nam Nam đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ta đang ngồi ăn táo, thấy Tôn Chấn Hưng đẩy cửa đi vào còn hỏi: “Anh, anh có muốn ăn táo không?”
Tôn Chấn Hưng lắc đầu, im lặng một lúc, anh ta nhìn táo rồi thấp giọng hỏi dò: “Vừa rồi hình như anh… hình như anh nhìn thấy Lục Giai Giai.”
“Lục Giai Giai!” Tôn Nam Nam dừng động tác cắn táo lại, nhíu mày: “Sao cô ta lại ở đây?”
Trong số người mà cô ta ghét suốt mấy năm nay có Lục Giai Giai, không phải cô xấu mà là do cô quá xuất sắc.
Mấy năm ở đoàn văn công đó, cô lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt, anh họ Tôn Thành Trúc trước đây không thích biểu diễn ở đoàn văn công, nhìn thấy mặt cô mới đi tới đoàn văn công một chuyến, nhưng chỉ một lần đó đã yêu Lục Giai Giai rồi, ngày nào cũng quấn lấy.
“Cô ta đi vào phòng bệnh của Tiết Ngạn.” Trên mặt Tôn Thành Trúc không có một chút vẻ thoải mái gì cả, mà là nhìn Tôn Nam Nam rồi hỏi: “Không phải Lục Giai Giai và Thành Trúc đang hẹn hò sao? Mấy ngày trước khi bọn anh nói chuyện, Thành Trúc còn nói nó chỉ lấy Lục Giai Giai thôi.”
“Anh ấy lừa anh đó, trước khi đoàn văn công giải tán Lục Giai Giai đã không để ý đến anh họ rồi, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.” Tôn Nam Nam bĩu môi: “Anh họ đi học đại học Công Nông, đi lâu như vậy, sớm đã không có quan hệ gì với Lục Giai Giai nữa rồi.”
“Không còn quan hệ sao?” Tôn Chấn Hưng sững sờ, lồng ngực hơi phập phồng: “Không phải bọn họ vẫn luôn liên hệ sao?”
“Làm gì có, em không phát hiện ra Lục Giai Giai và anh họ có quan hệ.” Tôn Nam Nam bĩu môi, cô ta thật sự không muốn nói thật ra cô ta vẫn luôn lén quan sát Lục Giai Giai, học theo mỗi một hành động cử chỉ của cô.
Cô ta thò đầu tới ngó Tôn Chấn Hưng: “Anh trai, anh sao thế? Không phải anh tưởng Lục Giai Giai vẫn luôn kết đối tượng với anh họ đáy chứ? Nói thật cho anh biết, hai người bọn họ xưa nay chưa từng kết đối tượng, con người Lục Giai Giai đó kiêu ngạo quá, cô ta thà bưng trà rót nước làm chân chạy vặt chứ không muốn làm đối tượng của anh họ. Em thấy nói không chừng cô ta muốn gả cho mấy người có quyền có thế kia thì có.”
Tôn Chấn Hưng lại không nói gì.
…