Lục Giai Giai hầm xong canh gà, hôm nay cô đặc biệt chạy lên núi cứa rách đầu ngón tay bắt được hai con gà, chia ra hai cái bình gốm để hầm.
Một bình để cho nhà, một bình đặc biệt cho Tiết Ngạn.
Đám trẻ trong nhà đều thèm, Lục Giai Giai nhân lúc mẹ Lục không ở nhà mà cho đám trẻ nếm thử trước.
Lục Viên chép miệng: “Cô út tốt nhất, sau này cháu cũng sẽ nấu canh gà cho cô út uống.”
“Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn.” Đám trẻ nghịch ngợm cũng ồn ào giơ tay.
Mẹ Lục vừa vặn từ ngoài đồng về, thấy đám trẻ trong nhà bưng bát, thấp thoáng ngửi thấy một mùi thịt thơm, bà ta sợ hàng xóm láng giềng nghe được: “Đòi cái gì mà đòi, chỉ biết ăn.”
Ăn thì ăn còn ồn ào nữa, đến khi đó bị người tố cáo thì phải làm sao?
“Không đòi gì ạ, chỉ là muốn hiếu thuận với cô út thôi.” Thạch Đầu rụt cổ.
Mẹ Lục lập tức nở nụ cười: “Nói hay lắm.”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục rửa tay, dặn dò đám trẻ ồn ào trong sân: “Đừng ăn trong sân, vào nhà bếp hết đi, tốt nhất đừng để bị người khác nhìn thấy.”
Vì thế đám trẻ đều chui vào trong nhà bếp.
Lục Giai Giai thấy sắc trời gần tối, cô cầm hai miếng vải bưng một bình canh gà đang hầm trên bếp.
“Sao lại nấu nhiều như vậy?” Mẹ Lục liếc mắt, vội vàng đi qua duỗi tay muốn mở cái nắp bên trên.
Lục Giai Giai chột dạ tránh sang bên cạnh: “Cái này… cái này cho Tiết Ngạn, anh ấy cứu người, cánh tay bị thương rồi, chảy rất nhiều máu, cần phải bồi bổ một chút.”
“Cái gì?” Mẹ Lục sững sờ.
Lục Giai Giai vội vàng bảo: “Mẹ, con không thiên vị, hôm nay đặc biệt nấu hai phần, phần còn lại dành riêng cho mẹ với cha.”
Mẹ Lục: “…”
Bà ta nghĩ đến giao ước với Tiết Ngạn, buồn bực quay mặt đi không nhìn cô: “Đi đi, kêu anh tư con đi chung với con.”
“Vâng.” Lục Giai Giai nghe lời đặt canh gà lên bàn, đợi Lục Nghiệp Quốc về.
Lục Nghiệp Quốc về muộn hơn mẹ Lục một lúc, nghe thấy phải đi đưa canh gà cho Tiết Ngạn, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Mẹ Lục vỗ một cái vào ót anh ta: “Kêu cái gì mà kêu? Không có một chút quy tắc nào hết, Tiết Ngạn đã cứu em gái mày mấy lần, bây giờ nó bị thương, nhà chúng ta đi thăm cũng là chuyện nên làm, bằng không chẳng phải sẽ bị người ta nói là lòng lang dạ sói hay sao?”
Lục Nghiệp Quốc xoa đầu, vâng một tiếng với vẻ không hề tình nguyện.
Hai người cùng tới nhà Tiết Ngạn, mẹ Lục sợ Lục Giai Giai bị phỏng nên kêu Lục Nghiệp Quốc bưng bình.
“Em gái, em có hơi tốt với Tiết Ngạn rồi đó.” Lục Nghiệp Quốc buồn bực.
“Có sao?” Lục Giai Giai giả bộ không hiểu, cô quay đầu nhìn anh ta: “Anh tư, Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng của em, em tốt với anh ấy một chút cũng là nên thôi, còn nữa, em cũng rất tốt với anh mà.”
“Có thể giống nhau được sao? Anh là anh trai của em!” Lục Nghiệp Quốc lẩm bẩm: “Tiết Ngạn cũng không phải anh trai của em, em tốt với anh ta như vậy, rất dễ bị người hiểu lầm.”
“Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.”
“…” Toang rồi.
Hai người đi về phía nhà Tiết Ngạn, trên đường cũng có người nhìn thấy.
“Không phải Đại Nha tính gả con gái bà ta cho Tiết Ngạn đấy chứ?”
“Sao có thể, con gái thôn chúng ta không có mấy người bằng lòng gả qua đó đâu, càng đừng nói là Lục Giai Giai.”
“Bà cũng đừng nói, Tiết Ngạn làm việc đồng áng rất cừ, bây giờ nghe nói sắp được gỡ mũ rồi, đã có người nổi suy tính, đang cân nhắc xem có nên gả con gái nhà mình cho cậu ta không.”
…
Khi Lục Giai Giai đến nhà họ Tiết thì Tiết Ngạn đang đan giỏ, ngón tay của anh nhanh thoăn thoắt, không nhìn ra bộ dáng bị thương chút nào.
Lục Giai Giai: “…” Đây là thái độ dưỡng thương sao?
Có người lại gần, đôi mắt của Tiết Ngạn hơi di chuyển, con ngươi tối đen lạnh lùng nâng lên, nhìn thấy Lục Giai Giai lại hơi sững sờ.
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn cái giỏ rồi lại đối diện tầm nhìn với anh, đôi mắt trừng anh, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
… Tiết Ngạn lập tức đặt cái giỏ sang bên cạnh, ngồi thẳng người, ngón tay cũng không biết nên đặt ở đâu.