Trên trời chỉ còn lại vài ánh chiều tà, các hộ gia đình đều đã nhóm lửa, nhà họ Tiết cũng đang nấu cơm.
Tiết Ngạn co quắt một lúc sau đó đứng dậy, đi về phía Lục Giai Giai.
“Cha, chị Giai Giai tới!”
Tiết Dương vừa liếc mắt đã nhìn thấy bình gốm được Lục Nghiệp Quốc bưng trong tay, cậu bé không chỉ biết ăn mà mũi còn vô cùng thích, trong lúc hít thở đã ngửi thấy mùi thịt thơm thoang thoảng trong không khí.
Cậu bé chạy thẳng đến trước mặt Tiết Ngạn, giành trước một bước mở cửa, nhìn Lục Giai Giai với vẻ mặt tươi cười: “Chị Giai Giai, hai người mau vào đi.”
Tiết Ngạn: “…”
“…” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn anh tư sau lưng, hai người đi vào trong.
Cô liếc nhìn cái giỏ, hỏi với giọng buồn bực: “Không phải cánh tay của anh bị thương hay sao? Sao còn đan đồ? Lỡ như vết thương nứt ra thì phải làm sao?”
“Không sao…” Tiết Ngạn chần chừ đáp.
Lục Giai Giai trực tiếp làm lơ anh.
“Hai người tới rồi.” Cha Lục vội vàng đi ra khỏi nhà bếp, ông ta lau tay: “Mau vào trong… vào trong ngồi một lúc.”
“Không cần đâu, đây là canh gà mà mẹ tôi hầm, không phải Tiết Ngạn bị thương sao? Mang qua đây cho các người nếm thử.” Lục Nghiệp Quốc đứng trước mặt Lục Giai Giai, dáng người của anh ta cao, trực tiếp chắn mất cô.
“Nhà các bác có cái chậu dùng để ăn cơm nào lớn một chút không? Canh gà đã nấu xong, đổ vào trong là được ạ.” Lục Giai Giai thò đầu vào hỏi cha Tiết.
“Thế thì ngại quá…” Cha Lục luống cuống tay chân, vẻ mặt có hơi hoảng loạn, không biết nên nhận hay nên từ chối nữa.
Lục Giai Giai lại nghiêm túc: “Bác Tiết, Tiết Ngạn đã từng cứu mạng cháu, chẳng qua là nấu chút canh gà mà thôi, không cần khách sáo đâu ạ.”
“Vây, vậy được, sau này có cơ hội cũng nếm thử tay nghề của bác nhé.”
Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết Khiêm và Tiết Dương: “…”
“…” Tiết Ngạn mím môi, ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía nhà bếp, anh nghi ngờ một khi Lục Giai Giai nếm thử tay nghề của cha mình, chỉ sợ sẽ lập tức chia tay anh.
Anh thấp giọng bảo: “Cha lấy cái chậu ra đây đi.”
“Đúng đúng.” Cha Tiết cười tươi mặt hằn đầy nếp nhăn.
Ông ta càng nhìn Lục Giai Giai lại càng thấy thích, ông ta thích cô con dâu lớn lên vừa ngoan vừa xinh đẹp này.
Bây giờ thấy con trai có triển vọng, miệng cũng vui không khép lại được.
Trước khi vào nhà bếp ông ta còn trách đứa con trai cả đang đứng ngây người: “Con còn không mau lấy ghế ra.”
“Vâng.” Tiết Ngạn đi cùng tay cùng chân vào nhà, lúc này Tiết Khiêm đã giành trước cầm ra: “Anh cả, tay anh bị thương, đừng cử động.”
“Ừm.” Tiết Ngạn cúi mắt, mím môi thành đường thẳng, trông có hơi yếu ớt.
Lục Giai Giai lẩm bẩm. Cơ thể đã không thoải mái còn đan giỏ, tự làm tự chịu.
Tiết Ngạn thấy mình cố tình giả bộ không có được hiệu quả gì, anh nhận cái ghế từ tay Tiết Dương.
Lục Giai Giai thấy tay Tiết Ngạn cầm đồ, quay mặt không thèm lên tiếng, nhưng thấy anh đi qua đi lại cũng không bỏ xuống, không nhịn được mà nhíu mày: “Cánh tay anh không phải bị thương hay sao? Vừa rồi đan giỏ, bây giờ còn cầm đồ, anh không thấy đau tí nào hay sao?”
“Đau…”
“…”
Lục Nghiệp Quốc tận dụng mọi cơ hội: “Em gái, đối với đàn ông bọn anh mà nói thì đây chỉ là vết thương nhỏ thôi, em không cần lo lắng.”
“…” Lục Giai Giai trừng mắt nhìn anh cả: “Nếu như anh bị thương nặng như vậy, em có thể không lo hay sao?”
Lục Nghiệp Quốc lập tức vui vẻ, cười khà khà hai tiếng.
Lục Giai Giai: “…”
“Cậu Lục, rửa xong chậu rồi, cậu vào đây đi.” Cha Tiết ở phòng bếp gọi Lục Nghiệp Quốc.
Lục Nghiệp Quốc vội vàng vào nhà bếp, cũng sợ khiến người ghen tỵ nhà bọn họ ăn ngon.
Rất nhanh trong sân đã chỉ còn lại Tiết Ngạn và Lục Giai Giai, Tiết Khiêm và Tiết Dương không biết đã chạy đi đâu rồi.
Tiết Ngạn đặt cái ghế bằng phẳng ra sau lưng Lục Giai Giai, lông mi hơi run lên, thấp giọng bảo: “Ngồi một lúc đi.”
“Không ngồi, em sắp đi rồi.” Lục Giai Giai bước một bước tiến lên, nói với vẻ u ám: “Không sao, em sẽ không quấy rầy anh, anh tiếp tục đan giỏ của anh đi.”
Khóe môi của Tiết Ngạn mấp máy, trong lúc nhất thời không biết nên dỗ Lục Giai Giai thế nào, anh cầm cái ghế lại đặt sau lưng cô.
Lục Giai Giai di chuyển sang bên cạnh, anh cũng cầm ghế đi theo, liên tiếp vài lần như thế, cái ghế như mọc ra sau người cô vậy.