“Đi hết.” Mẹ Lục vung bàn tay to, sau đó bảo: “Tiền chụp ảnh này đều là tiền lương của cô út mấy đứa bỏ ra, vốn khoản tiền này bà cũng không muốn cô nộp lên hết, nhưng cô sợ mấy đứa bây đói nên vẫn giao tiền lương lên hết. Đợi sau này tụi bây kiếm được tiền cũng phải nhớ đến cô út của tụi bây nhiều hơn, ngày lễ ngày tết không thể thiếu đồ, có người bắt nạt cô út của tụi bây cũng phải lập tức đứng về phía cô.”
Lục Giai Giai bình tĩnh uống canh gà.
“Tụi cháu biết rồi ạ.” Ánh mắt của đám trẻ nóng rực.
Trương Thục Vân cũng gật đầu theo, nhoẻn miệng cười, vỗ ngực mình: “Mẹ, mẹ yên tâm, mấy người bọn con còn có thể để em chịu thiệt hay sao, không cần người khác, một mình con dám xông pha trước.”
Mẹ Lục rất hài lòng về thái độ càng ngày càng tốt của Trương Thục Vân, bà ta múc thêm một muôi canh gà cho đối phương, lại gắp một miếng thịt đùi cho cô ta: “Phòng cả càng sống càng khôn khéo, hai vợ chồng tụi bây có tiến bộ.”
Trước đây Trương Thục Vân thường xuyên thấy mẹ Lục thưởng cho những người khác, bây giờ đột nhiên người này đổi thành mình khiến cô ta cảm thấy hơi nóng máu, cảm động đến mức nước mắt rưng rưng: “Mẹ, mẹ yên tâm, con là chị dâu cả, chị dâu cả như mẹ, em gái tốt với con như vậy, con chắc chắn sẽ đối xử với em như con gái mình.”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục lập tức hơi mất hứng, Trương Thục Vân có thể sinh ra đứa con gái tốt như vậy á, bà ta bĩu môi: “Chị dâu cả như mẹ cái gì, bà đây vẫn còn sống đấy nhé!”
“Là con nói sai, ý của con là sau này con nhất định sẽ thật thương em.”
“Nói thế còn tạm nghe được.” Mẹ Lục lại múc thêm một muôi canh gà vào bát Trương Thục Vân: “Uống thêm đi, con gái tôi đặc biệt nấu cho mấy người bồi bổ khí huyết đấy.” Đến khi đó cũng có thể ra đồng làm việc nhiều hơn.
“Vâng…” Trương Thục Vân lại cảm động nữa.
Canh gà ở thời đại này rất bổ, đặc biệt là gà rừng, vốn dĩ người trong nhà mặt mày vàng vọt giờ cũng dần có thêm huyết khí.
Mẹ Lục sợ quá chênh lệch với người xung quanh nên cũng không dám bồi bổ quá nhiều cho người nhà, vì thế dặn dò Lục Giai Giai một tuần này đừng nấu canh gà nữa.
Lục Giai Giai chẳng muốn nghĩ sâu xa mà chỉ ngoan ngoãn nghe lời là được.
…
Vào đêm, sắc trời dần tối, trên đường biên giới yên tĩnh vô cùng.
Lục Kính Quốc trốn trong chiến hào đã đào, tầm nhìn vẫn luôn hướng về phía đường biên giới, mấy ngày nay hai bên xung đột dữ dội, anh ta dùng kính ngắm nhìn đằng trước, lau bùn trên mặt.
Đám chó con này, anh ta tuyệt đối không thể để bọn chúng giẫm một bước vào lãnh thổ nước mình.
Tiến vào một bước là phải chết!
Lục Kính Quốc thành thạo lên đạn, cắn dây đeo dài trên cổ tay với vẻ tức giận.
Thắt chặt dây đeo trên cổ tay, Lục Kính Quốc kiểm tra cẩn thận bằng kính lúp cho đến khi ca tiếp theo đến thay vị trí.
Anh ta huấn luyện một lần rồi quay về chỗ ở, Ngô Việt đã nằm ở bên trong thò đầu dậy khỏi giường: “Lục Kính Quốc, người nhà gửi đồ cho anh, ở trên giường anh đấy.”
“Ừm.” Lục Kính Quốc cởi quân phục bên ngoài xuống, để lộ băng vải trên bả vai, cuối cùng cũng cởi nốt bộ đồ đơn giản trên người, cơ bắp bên eo và bụng căng chặt, anh ta chậm rãi tháo băng vải ra, Ngô Việt nằm trên giường xuống bôi thuốc giúp anh ta.
Anh ta trực tiếp kép rách băng trắng, duỗi nắm đấm ra: “Chỉ bị mảnh đạn sượt qua, không ngờ lâu như vậy vẫn chưa khỏi, đúng là phiền toái!”
“Đã cắm vào trong thịt rồi, có thể khỏi nhanh như vậy được sao?”
Ngô Việt trực tiếp bôi thuốc lên vết thương cho anh ta, Lục Kính Quốc hừ một tiếng, kéo
miếng băng mới ra, anh ta cắn một đầu trong miệng, một tay còn lại thành thạo băng lại, cuối cùng kêu đồng nghiệp giúp mình buộc lại.
“Lục Kính Quốc, có phải người nhà lại gửi đồ ngon tới cho anh nữa không?” Ngô Việt kéo áo may ô trên người: “Vừa rồi lúc tôi lấy về hộ anh có sờ thấy đồ hộp bên trong, chắc chắn là gửi đồ ngon cho anh rồi.”
“Đương nhiên, ngoại trừ em gái tôi ra thì cha mẹ tôi thương tôi nhất.” Lục Kính Quốc rửa tay xong vuốt lại sợi tóc rơi trên trán, giọt nước chảy xuống mũi anh ta, anh ta thấy Ngô Việt thò tay về phía bao hàng, thuận tay cầm cái áo bên cạnh ném vào đầu đối phương.