“Đậu má, không phải là đồ mẹ anh gửi cho anh hay sao? Cần phải giữ của thế không?” Ngô Việt tức thở hổn hển lấy cái áo trên đầu xuống.
Lục Kính Quốc sải đôi chân dài đi đến bên giường, chậm rãi mở bao hàng ra, vừa kéo một cái đã nhìn thấy một phong thư, anh ta cầm lên nhìn lướt qua mà lại hơi thất thần: “Em gái…”
“Là em gái anh gửi qua à, ngày nào cũng nói em gái anh nhưng vẫn chưa biết em gái anh lớn lên thế nào, không đúng, là em gái của chúng ta chứ, anh nói em gái của chúng ta lớn lên như thiên tiên, đến khi nào có ảnh chụp nhớ cho chúng tôi xem với nhé.”
“Em gái của lão tử là người các cậu có thể nhìn chắc.” Lục Kính Quốc ngồi thẳng lên giường, gấp chân lại chậm rãi đọc, đôi mắt hẹp dài hơi nâng lên: “Con bé này…”
Ngô Việt tự giác gạt đồ trong túi ra xem: “Mẹ kiếp, bác gái cũng tốt với quá đi, tặng cả thịt vụn luôn? Còn có quần áo nữa, toàn là đồ mới cả, bây giờ có ai mặc được quần áo mới đâu?”
Khóe mắt của Lục Kính Quốc liếc qua Ngô Việt mang gương mặt vàng vọt, đầu ngón tay thon dài kẹp lá thư, mái tóc ướp rơi xuống bên đuôi lông mày sắc bén, anh ta xùy một tiếng: “Tiền đồ, muốn ăn thì chia cho người bên dưới, để lại một hộp cho tôi là được.”
“Cảm ơn anh Lục, tiểu nhân bưng nước rửa chân cho anh ngay.”
“…”
“Được rồi, anh Lục, anh vẫn luôn nói em gái chúng ta rất xinh đẹp, năm nay cũng đã mười bảy, sắp có thể đăng ký kết hôn rồi còn gì, lúc anh trở về lỡ như mẹ chúng ta đã gả em ấy đi rồi thì phải làm sao?” Ngô Việt tươi cười, ngồi xuống bên chân Lục Kính Quốc: “Hay là anh gả em gái anh cho tôi đi, tôi xin thề nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy.”
“Cút qua một bên.” Lục Kính Quốc đá người ra, con ngươi màu đen của anh ta lóe lên một tia sáng tối tăm, vẻ mặt đăm chiêu, một cánh tay gối sau đầu.
Theo lý mà nói con bé này quả thật nên tìm đối tượng rồi, không đúng, năm nay anh ta nhất định phải về thăm nhà, cũng không thể để con bé nhà mình bị người bắt nạt được.
…
Vào đêm tờ mờ sáng, gần như tất cả mọi người đều đã ngủ hết, Lục Thảo lại lén lút ra ngoài, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn chịu khổ, đợt trước bị bác gái cả Lục bỏ bữa no bữa đói, hôm qua còn sốt cao.
Tuy rằng hôm nay đã ăn đùi gà, cũng không biết có phải đột nhiên ăn đồ quá dầu mỡ hay không mà ở bệnh viện bị tào tháo đuổi.
Về đến nhà cũng không nuốt được thứ gì thế cho nên bây giờ cơ thể gầy yếu.
Lục Thảo đi đến bên dưới cái cây bên ngoài, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, bởi vì mặt bị đánh vẫn còn sưng vù nên không nhìn không ra được cảm giác yếu ớt gì, cô ta ngồi xổm bên dưới đại thụ nghỉ ngơi một lúc mới đi đến chỗ hẹn với Châu Văn Thanh.
Lúc này Châu Văn Thanh đã ở nguyên tại chỗ đợi được mười mấy phút rồi, anh ta đi qua đi lại, thẳng đến khi nhờ ánh trăng nhìn thấy Lục Thảo tới gần mới che giấu toàn bộ vẻ phiền toái trên mặt đi.
Anh ta đi đến trước mặt Lục Thảo, đôi mày còn hơi nhíu lại, kiềm chế vẻ mất kiên nhẫn: “Em muốn nói gì với anh?”
“Văn Thanh, mẹ em đã đồng ý cho hai chúng ta bên nhau rồi, ngày mai anh tới nhà bọn em cầu hôn đi.” Lục Thảo nôn nóng bảo.
“Cầu hôn?” Da đầu Châu Văn Thanh run lên: “Lục Thảo, em đừng nói đùa, mấy ngày trước không phải hai người chúng ta đã chia tay rồi sao?”
“Chia tay cái gì? Hai người chúng ta chia tay khi nào?” Lục Thảo hơi dừng lại, cảm thấy cả người từ trên xuống dưới lạnh toát, cô ta nhìn Châu Văn Thanh với vẻ tức tối: “Có phải anh không muốn cưới em không?”
“Cưới cô?” Châu Văn Thanh lùi lại một bước, tức giận lên tiếng: “Bây giờ ai còn dám cưới cô? Người nào trong thôn nhìn thấy cô mà không chê cười, cô tự biến mình thành ra thế này còn kêu tôi gánh họa, ai bằng lòng cưới một cô vợ bị tất cả mọi người xem thường.”
“Em, em… không phải như thế, em tưởng làm như vậy người khác sẽ không tới nhà em xem mắt nữa, như vậy em có thể gả cho anh.” Lục Thảo lắp bắp, thẳng đến bây giờ cô ta mới phát hiện ra cố tình hủy hoại danh tiếng của mình là một nước đi sai lầm: “Văn Thanh, tất cả những gì em làm đều là vì anh, anh không thể không lấy em, còn nữa, em là bé Phúc, anh lấy em sẽ may mắn.”