Châu Văn Thanh cười lạnh thành tiếng: “Bỏ đi, tôi bạc phúc không thể áp chế được cô, bây giờ nghĩ lại từ sau khi hai người chúng ta bên nhau, tôi vẫn luôn xui xẻo, nói không chừng là do cô.”
“Anh nói vớ vẩn, Châu Văn Thanh, anh có lấy em không?”
“Lục Thảo, vốn tôi vô cùng thích cô nhưng cô nhìn xem bây giờ cô đã thành bộ dáng gì đi, toàn bộ người trong thôn đều coi cô thành trò cười, nếu như tôi lấy cô cũng sẽ bị chê cười, còn nữa, vài ngày trước cha mẹ tôi gửi thư về, bọn họ không thích cô cho lắm.”
Châu Văn Thanh tỏ ra rất mất mát: “Lục Thảo, xin lỗi, mệnh lệnh của cha mẹ, tôi không thể làm trái.”
“Châu Văn Thanh, tại sao, thật lòng yêu nhau không phải nên chiến thắng tất cả hay sao? Em đã vì anh chiến thắng tất cả, tại sao anh không cần em?” Lục Thảo kéo tay áo Châu Văn Thanh, khóc: “Lục Giai Giai đã bỏ dở dang, chỉ có em còn kiên trì yêu anh thôi, em mới là người yêu anh nhất.”
Châu Văn Thanh kéo tay cô ta ra: “Xin lỗi, hai người chúng ta dễ tụ dễ tan đi, còn nữa, mấy ngày trước tôi đã nói chia tay cô rồi.”
“Em không đồng ý chia tay, em không đồng ý, anh nhất định phải cưới em.” Lục Thảo húc mạnh vào lòng Châu Văn Thanh, dùng sức ôm anh ta: “Châu Văn Thanh, bây giờ em chỉ có anh, anh không thể không cần em, bằng không em không biết nên làm thế nào nữa.”
“Lục Thảo!” Cả người Châu Văn Thanh thấy phát ớn, sử dụng toàn bộ sức lực đẩy Lục Thảo ra.
Nếu là bình thường, anh ta hoàn toàn không đẩy được cô ta, nhưng bây giờ Lục Thảo rất suy yếu, không kiên trì được vài giây cả người đã bị đẩy ngã xuống đất.
…
Châu Văn Thanh lùi lại vài bước, anh ta phủi quần áo trên người, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Nếu như cô gả cho tôi với cái danh bé Phúc hoặc là với danh tiếng của một cô gái bình thường thì tôi còn có thể chấp nhận, nhưng bây giờ những người khác đều không cần cô, cô kêu tôi nhặt miếng giẻ rách này sao, nói đùa!”
Anh ta quay người rời đi, càng ngày càng nhanh rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Thảo.
Lục Thảo ngồi trên đất rất lâu, trong đầu cô ta vẫn còn vang vọng lời nói của Châu Văn Thanh.
Cô ta tưởng có thể gả cho anh ta là tốt rồi nên không nghĩ nhiều như vậy, kết quả bây giờ lại thành ra như thế.
Lục Thảo từ từ ôm hai chân mình lại, bây giờ cô ta chỉ còn Châu Văn Thanh, chỉ còn anh ta thôi.
Cho dù thế nào cô ta cũng phải gả cho Châu Văn Thanh.
Lục Giai Giai ở nhà nhàm chán, không cho nấu canh gà nên cô lén lút làm món thịt thỏ kho tàu.
“Mùi gì thế?” Mẹ Lục đang vá áo trong phòng mình ngửi được mùi thơm bèn đi ra ngoài.
Lục Giai Giai lén đẩy ra một khe cửa phòng bếp, bước nhanh ra ngoài rồi đóng cửa lại: “Con vừa nấu thịt thỏ kho tàu cho mẹ.”
Mẹ Lục: “…”
“Ăn cái gì mà ăn? Mẹ không muốn ăn.” Mẹ Lục đảo trắng mắt.
Chuyên Đầu nghe thấy thịt thỏ bèn ở bên cạnh ồn ào: “Cô út, cháu muốn ăn…”
Trương Thục Vân thấy tình hình không đúng, vội vàng bế con trai đi.
Lục Giai Giai nhìn trộm mẹ Lục một cái, sau đó đi vào nhà bếp.
Vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu qua lại nhìn thấy mẹ Lục.
“Không phải nói nấu thịt thỏ cho mẹ sao? Một nồi này đều là của mẹ.”
“…”
Mẹ Lục ở bên giúp đỡ, toàn bộ quá trình đều nhìn Lục Giai Giai, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng trước: “Giai Giai, trước đó mẹ với cha con quả thật có ý cho con với Tiết Ngạn ở bên nhau, nhưng bây giờ lại do dự rồi đấy?”
Lục Giai Giai hơi nghi ngờ: “… Tại sao ạ?”
“Con biết hôm đó cha mẹ với Tiết Ngạn bàn chuyện gì không?” Mẹ Lục ném củi vào trong lò, ngọn lửa bùng cháy hắt lên gương mặt của bà ta, lập lòe khiến lòng người hoảng hốt.
Lục Giai Giai hơi thấp thỏm căng thẳng.
“Khi ấy hai người bọn mẹ đã đồng ý với Tiết Ngạn, chỉ cần con thích cậu ta thì có thể cho hai đứa các con bên nhau, thậm chí còn tính sử dụng quan hệ tìm một công việc cho cậu ta, để hai đứa sống không đến mức quá khổ.”
Lục Giai Giai mím môi, tròng mắt đảo một vòng, hỏi dò: “Thế này có chỗ nào không đúng sao? Con nhớ Tiết Ngạn đã từ chối…”