Lục Giai Giai thả Lục Dạ xuống, kêu Lục Hảo ở nhà trông: “Cháu đừng đi, ngoan ngoãn ở nhà.”
Lục Hảo rồi cũng sẽ có một ngày đối diện với Điền Kim Hoa, nhưng chưa phải là lúc này.
Bên này, Điền Kim Hoa dẫn Lục Viên ra sau nhà, thấy cô bé vẫn đang khóc, cô ta nhéo mặt cô bé thật mạnh: “Khóc, còn dám khóc nữa à? Nín ngay cho tao!”
Lục Viên mới đầu không ngừng được khóc lại bị nhéo thêm vài cái nữa, cuối cùng chỉ có thể nấc cục, cưỡng chế không khóc.
Điền Kim Hoa trừng mắt dữ tợn với cô bé: “Tao là mẹ mày, mày là do tao đẻ ra, nhất định phải nghe lời tao, mày nghe thấy chưa?”
Lục Viên thút thít, không lên tiếng.
“Lát nữa về nhà không được phép nói gì cả, tao chỉ qua đây xem mày sống có tốt hay không thôi.” Điền Kim Hoa nói đến đây lại quan sát Lục Viên từ trên xuống dưới.
Khi cô ta rời đi cái thứ ăn hại này còn hơi gầy, bây giờ mặt đã núng nính hơn, chắc chắn là sống ở nhà họ Lục không tồi.
Điền Kim Hoa nghĩ mà phát hỏa, cô ta ở bên ngoài chịu khổ chịu cực mà mấy cái thứ ăn hại này lại ở nhà họ Lục sống rất tốt, ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi đến cô ta.
Cô ta nói the thé: “Tao hỏi mày, gần đây tụi mày ở nhà ăn gì?”
Lục Viên vẫn chỉ chảy nước mắt mà không nói như cũ, cô bé rụt cổ, cả người dán sát vào tường.
“Con ranh chết tiệt nhà mày, nuôi mày lâu như thế đúng là uổng công, mày là do tao đẻ ra, mày biết chưa hả? Sớm biết mày bất hiếu như thế, lúc vừa sinh mày ra tao đã bóp chết mày ngay rồi.” Điền Kim Hoa duỗi tay nhéo mạnh vào lưng Lục Viên.
Lục Viên không kêu, nước mắt chảy càng như mưa hơn.
Cô ta trút giận, tức tối nói: “Tao nghe nói hôm qua tụi mày tặng canh gà cho nhà họ Tiết, vậy nhà bọn mày chắc hẳn vẫn còn thịt gà đúng không? Khi nào nhà không có người phải lén mang mấy miếng ra cho tao. Nhà họ Lục còn có đồ ngon gì cũng lén lấy cho tao, một lần lấy ít ít thôi, đừng để mấy người đó phát hiện ra.”
Lục Viên ngồi bệt xuống đất lắc đầu, sau đó vùi đầu vào cánh tay, chuẩn bị sẵn sàng bị đánh.
Điền Kim Hoa vốn còn muốn ra tay nhưng nghĩ đến lời của mẹ Điền, biết vừa đánh vừa xoa sẽ càng có khả năng khiến Lục Viên nghe lời hơn, cô ta thở dài một tiếng: “Tiểu Viên, mày vẫn còn hận mẹ đúng không? Nhưng mẹ cũng không có cách nào khác, mày là cục thịt rớt từ người mẹ xuống, mẹ cũng thương mày mà, chỉ là có đôi khi mẹ giận quá, mày thật sự không cần mẹ nữa sao? Muốn một người phụ nữ khác làm mẹ mày sao?”
“Nếu như mày có mẹ kế, mày không phải do cô ta sinh ra, người phụ nữ đó sẽ không tốt với mày, cô ta sẽ có đứa con khác với cha mày, đến khi đó mày với chị em mày chính là mấy đứa trẻ không cha không mẹ, mẹ có không tốt với mày cỡ nào nhưng mẹ vẫn là mẹ ruột của mày, sẽ không mặc kệ mày, con nhỏ ngốc, mày còn không biết nên nghe theo ai sao?”
Hai tay Điền Kim Hoa giữ vai Lục Viên, nhưng tay cô ta vừa chạm vào Lục Viên, cả người cô bé đã không kiềm chế được mà run lên.
Điền Kim Hoa nhíu mày, sao lại khác với mẹ cô ta nói như vậy, con bé này cũng không tỏ ra gần gũi với cô ta bao nhiêu.
Rốt cuộc có chỗ nào không đúng?
Điền Kim Hoa hé miệng, muốn nói thêm vài câu thì cách đó không xa lại truyền tới giọng chửi ầm ầm của mẹ Lục, cô ta theo bản năng nhấc chân bỏ chạy.
Lúc Lục Giai Giai tới chỉ còn lại Lục Viên.
Cô bé nhìn thấy mẹ Lục và Lục Giai Giai, cả người mềm nhũn và oan ức gọi: “Bà nội, cô út.”
Lục Giai Giai nhìn thấy gò má Lục Viên sưng lên mà tức giận hít một hơi, cô ôm cô bé vào lòng an ủi: “Không sao, không sao.”
Mẹ Lục kéo Lục Viên qua, nhìn cẩn thận người cô bé, càng nhìn càng u ám, cuối cùng nói: “Về nhà.”
Đến tối, mẹ Lục nói lại chuyện trưa nay một lần.
Lục Cương Quốc cúi đầu, đôi mắt đỏ ngầu.
Mẹ Lục cười lạnh: “Cương Quốc, cô ta vừa bắt nạt con gái mày, mày đi đánh Điền Quang Tông một trận đi.”
Lục Giai Giai: “…”