Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 377 - Chương 377: Tình Sử Máu Chó Của Anh Hai 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 377: Tình sử máu chó của anh hai 1

Mẹ Lục lại nói: “Còn nữa, mấy hôm trước tao đã nhờ bà mai đưa tin, đối phương cũng có ý, qua vài ngày nữa tụi bây xem mắt thử, không có ý kiến gì thì đăng ký kết hôn sống chung đi.”

“Ế… ai ạ?” Trong đầu Lục Giai Giai mọc lên dấu chấm hỏi, cô cũng không biết tí tin tức gì cả, làm sao nhanh như vậy đã định đăng ký kết hôn sống chung rồi.

Lục Cương Quốc cũng mang vẻ mặt ngơ ngác, thậm chí còn hơi luống cuống tay chân.

“Trịnh Tú Liên.” Mẹ Lục bình tĩnh phun ra một cái tên.

Lục Cương Quốc ngẩn người ra tại chỗ: “Sao lại là cô ta?”

Lục Giai Giai cũng cảm thấy cái tên này hơi quen, cô ngẩng cái đầu nhỏ lên nghĩ cẩn thận, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Là cô ta?”

Hôm nay ăn cơm khá muộn, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đèn dầu cũng không được sáng cho lắm, sắc mặt của những người trên bàn gần như đều kinh ngạc.

Trên bàn cơm cũng chỉ có Lục Giai Giai dám hỏi, cô mang vẻ mặt tò mò: “Mẹ, Trịnh Tú Liên không phải là chị gái lúc đầu mẹ giới thiệu cho anh hai con sao?”

Trịnh Tú Liên là cô vợ mà mẹ Lục chọn cho Lục Cương Quốc, nhưng sau khi hai người gặp mặt một lần, Lục Cương Quốc cứ cách một khoảng thời gian lại kiên quyết đòi lấy Điền Kim Hoa.

Trong trí nhớ của Lục Giai Giai thì chị gái này rất dịu dàng hiền thục, nhưng tính cách khá cường thế.

Nói tóm lại chính là sau khi kết hôn đàng trai nhất định phải nghe lời cô ta, muốn làm chủ gia đình.

Khi ấy mẹ Lục cũng nhìn trúng một điểm này của cô ta, chủ yếu là đứa trẻ này không hồ đồ, không đi sai đường, vừa vặn hợp với loại người không có chủ kiến như Lục Cương quốc.

Lục Cương Quốc gãi đầu, lắp bắp: “Cô ta, không phải cô ta đã kết hôn rồi sao?”

“Ly hôn rồi, sau khi gả sinh hai đứa con gái, nhà mẹ chồng vội nối dõi tông đường, không tốt với cô ta cho lắm cho nên cô ta dẫn hai đứa con gái rời khỏi nhà chồng.” Ngoài mặt mẹ Lục không chỉ không ghét bỏ mà ngược lại còn khen ngợi.

Phụ nữ bây giờ không sinh được con trai đều sẽ đổ tại hết lên người mình, cho dù bị nhà chồng đánh chết cũng không chịu ly hôn, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, hành hạ mình thành một đứa nô tài.

Nhưng Trịnh Tú Liên thì khác, con gái mình bị bắt nạt, nhà chồng không coi cô ta làm người thì chủ động ly hôn, tìm con đường sống khác.

Mẹ Lục nhìn Lục Cương Quốc, thấp giọng nói: “Thằng hai, mẹ sớm đã xem hộ mày rồi, nếu như mày lấy Trịnh Tú Liên, cuộc sống chắc chắn không tồi.”

Lục Cương Quốc xoa tay: “Vậy mẹ có nói điều kiện nhà mình không? Con có ba đứa con gái.”

“Cô ta cũng có hai đứa con gái, chỉ cần mày an phận chung sống, cô ta sẽ đối xử bình đẳng, nhưng vẫn phải xem trước đã, người ta chưa chắc đã nhìn trúng mày.”

Lần này Lục Cương Quốc không hỏi gì nữa, anh ta nghĩ đến lần đầu tiên gặp Trịnh Tú Liên.

Thật ra lần đầu tiên anh ta gặp Trịnh Tú Liên cũng không phải là lần xem mắt đó.

Sau bữa cơm tối, nhân lúc xung quanh không có người, Lục Giai Giai tò mò hỏi Lục Cương Quốc: “Chị gái đó vừa dịu dàng vừa hiền thục, em nghe nói chị ấy lớn lên cũng rất thanh tú, tại sao anh không nhìn trúng chị ấy.”

Gương mặt của Lục Cương Quốc hơi đỏ, lắp bắp nói lại chuyện năm đó.

Lục Giai Giai rất nhanh đã tổng kết ra một chuyện.

Lúc đầu mẹ Lục nói đã nhìn trúng con gái một nhà nào đó, khi ấy Lục Cương Quốc vẫn còn trẻ, vẫn rất mong chờ vào hôn nhân, muốn trộm xem đối tượng xem mắt là ai.

Nhưng trước khi gặp được Trịnh Tú Liên thì Điền Kim Hoa đã tìm hiểu Lục Cương Quốc, thường xuyên giả bộ đáng thương hiền lành, dịu dàng lại thân thiết hiểu ý trước mặt anh ta.

Lục Cương Quốc là một người đàn ông thô kệch, không hiểu rõ đây là thủ đoạn của Điền Kim Hoa, anh ta tò mò về người vợ tương lai của mình nên lén lút đi nhìn trộm Trịnh Tú Liên.

Trịnh Tú Liên trời sinh nói chuyện giọng mềm mại, lần đầu tiên Lục Cương Quốc nhìn trộm đã vô cùng thích.

Nhưng một giây sau, Trịnh Tú Liên đã cầm gậy gỗ từ trong góc đánh lên người em trai mình, vẻ mặt hung dữ, không hề dịu dàng như vừa rồi chút nào.

Lục Cương Quốc lập tức sợ hãi bỏ chạy.

 


Bình Luận (0)
Comment