Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 378 - Chương 378: Tình Sử Máu Chó Của Anh Hai 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 378: Tình sử máu chó của anh hai 2

Trong lòng anh ta không muốn lấy một cô vợ lợi hại như thế, nghe nói cô ta còn là người nắm quyền thứ hai trong nhà, ngoại trừ cha mẹ ra các em trong nhà đều phải nghe lời cô ta.

Ngày thường là người rất dịu dàng, vừa phát hỏa đã biến thành hổ cái.

Lại so sánh với Điền Kim Hoa đáng thương dịu dàng, Lục Cương Quốc càng bài xích Trịnh Tú Liên hơn, nói gì cũng phải lấy Điền Kim Hoa.

Lục Giai Giai: “…” Máu chó thật!

“Anh hai, lần này anh phải nắm thật chắc đó, em thấy chị Trịnh cũng chưa chắc đã nhìn trúng anh, nghĩ xem anh cũng không có ưu điểm gì cả.” Lục Giai Giai hơi ghét bỏ đầu óc của anh hai nhà mình, không chỉ lòng dạ thẳng đuột mà thậm chí cô còn nghi ngờ có vài chỗ bị tắc.

Cô khuyên nhủ: “Nếu như chị Trịnh nhìn trúng anh, sau này anh phải ngoan ngoãn nghe lời, kêu anh làm việc thì anh làm việc, anh cứ bỏ sức là được.”

“Đương nhiên anh biết rồi.” Lục Cương Quốc lập tức đáp, anh ta cũng biết năm đó mình quả thật đã làm sai chuyện, đầu óc không tốt thì giao cho người có đầu óc tốt quản lý nhà cửa.

Nếu như Trịnh Tú Liên quản tốt gia đình, sau này anh ta sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời.

Hôm sau Lục Giai Giai dậy khá sớm, cô vừa dậy đã nhìn thấy hai tay mẹ Lục mỗi bên xách một con gà, một con thỏ.

Cô còn chưa hỏi gì thì chị cả Trương Thục Vân đã mở miệng nói: “Mẹ, đây chắc là đồ Tiết Ngạn tặng qua đúng không, không phải nhà chúng đã tặng một con gà và thịt thỏ cho cậu ta sao? Không ngờ hôm nay cậu ta còn trả đồ sống về.”

Lục Giai Giai nhìn gà và thỏ.

Quả thật đều còn sống, để ngăn nó giãy dụa, hai chân và cánh gà đều bị cột lại.

Đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời: “Vậy giết trước đi, đợi hai ngày nữa nấu xong chia cho Tiết Ngạn một nửa.”

Nhà bọn họ không thiếu thịt, mẹ Lục không lên tiếng cũng không phản bác.

Ăn xong bữa sáng, tin tức Điền Quang Tông bị đánh lại truyền một lượt khắp thôn, Triệu Xã Hội vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh ta, thấy anh ta vừa mới khỏe lại, vừa định ra tay lại bị người giành mất.

Triệu Xã Hội: “…”

Lục Giai Giai không để ý tin đồn, trong đầu vẫn luôn nghĩ phải làm thế nào mới có thể gặp được Tiết Ngạn.

Lần này Điền Quang Tông bị đánh mặt mũi sưng vù, anh ta nằm trên giường rên rỉ, mẹ Điền tới tìm cha Lục trước, kêu ông ta giúp tìm hung thủ.

Cha Lục giả bộ nhìn xung quanh, cuối cùng kêu mẹ Điền trực tiếp lên thị trấn báo án.

Cha Điền nổi giận đùng đùng đi lên thị trấn, mẹ Điền thì lại nằm phục trước giường Điền Quang Tông khóc: “Con trai của mẹ, là ai nhẫn tâm như vậy.”

“Mẹ, chắc chắn lại là Lục Cương Quốc rồi, chắc chắn lại là anh ta đánh con.” Điền Quang Tông nói xong lại nghĩ đến Điền Kim Hoa: “Hôm qua cả thôn đồn ầm lên Điền Kim Hoa đi tìm con gái nhà bọn họ, đến hôm nay con lại bị đánh ngay, không phải Lục Cương Quốc còn có thể là ai được nữa.”

Mẹ Điền chửi nhà họ Lục một trận trước, nhưng cũng không dám tới cửa chất vấn mà chỉ có thể trút giận lên người Điền Kim Hoa: “Con vô dụng đó, hôm nay mẹ phải đánh chết nó.”

“Mẹ, vẫn nên gả chị ta ra ngoài nhanh đi, một đứa con gái như chị ta làm sao có thể ở nhà họ Điền mãi được.”

“Không phải mẹ đang tìm hay sao? Con còn nhớ tay góa vợ mà mẹ đã tìm cho chị con lúc đầu không, nghe nói cô gái gả qua trước đó bị đánh chết, bây giờ lại bắt đầu tìm tiếp, cho bốn mươi đồng tiền, mẹ xem còn có thể tăng thêm không.”

“Mẹ, bốn mươi đồng không ít, mẹ còn do dự gì nữa? Điền Kim Hoa ngày nào cũng ở nhà chúng ta ăn trắng mặc trơn, dựa vào cái gì chúng ta phải nuôi chị ta.”

Mẹ Điền nhẩm tính: “Không phải mẹ còn muốn xem thêm hay sao? Xem có thể tăng cao hơn không.”

Điền Quang Tông nôn nóng: “Nào còn cần cao hơn nữa, chị sáu của con lớn lên xấu như vậy, còn kết hôn lần hai, người gầy như sợi đay, ngoại trừ tên góa vợ và thằng ngốc ra, ai còn có thể lấy chị ta nữa?”

“Rồi rồi, nghe con hết, đợi gả Điền Kim Hoa đi, đến khi đó mẹ sẽ cắt một cân thịt heo về cho con bồi bổ.”

“Mua thêm mấy cái bánh bao nữa, Đại Phi cũng đói gầy rộc đi rồi.”

“Được được.”

 


Bình Luận (0)
Comment