Triệu Xã Hội thấy Tiết Ngạn không để ý đến mình, cố tình kích thích anh: “Anh vẫn chưa biết đâu nhỉ, hôm nay mẹ tôi đã đi tìm thím Lục nói chuyện của tôi với Lục Giai Giai, anh cũng biết điều kiện của nhà tôi rồi đấy, mối quan hệ giữa mẹ tôi và thím không tồi, tôi tin Lục Giai Giai là bị anh mê hoặc, chỉ cần thím Lục đứng về phía tôi vậy cũng chưa biết Lục Giai Giai sẽ gả cho ai đâu.”
Tiết Ngạn đột nhiên phanh gấp, đôi chân dài dừng lại, nhìn Triệu Xã Hội với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu nói gì?”
Triệu Xã Hội vẫn khoa trương nhấn nhá từng chữ một: “Tôi nói, hôm nay mẹ tôi đi cầu hôn rồi, anh dám không? Bây giờ anh có gì, tôi nói cho anh biết Lục Giai Giai...”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Tiết Ngạn kéo vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Triệu Xã Hội cũng không phục mà kéo cánh tay của Tiết Ngạn, hai người giằng co.
Vương Chấn Quốc thấy hai người vô cùng thân thiết, còn cảm thán với người bên cạnh: “Mối quan hệ giữa Triệu Xã Hội với Tiết Ngạn tốt thật đấy, hôm nay anh ta cũng là người đầu tiên đi lên chúc mừng Tiết Ngạn, nếu không phải có anh ta thì tôi thật sự không dám lên mời Tiết Ngạn đi săn.”
“Thật ra tôi đã từng thấy hai người bọn họ đối diện tầm nhìn vài lần rồi, nói không chừng đã lén làm bạn tốt, chỉ là ngoài mặt không thể hiện ra mà thôi.”
“Có lý.”
...
Tiết Ngạn cũng không quan tâm vết thương ở cánh tay có nứt ra hay không mà đánh nhau với Triệu Xã Hội với vẻ mặt không có biểu cảm.
Triệu Xã Hội thất tình nên đánh nhau cũng không cần mạng.
“Lục Giai Giai là của tôi.” Triệu Xã Hội che phần mặt bị đánh, còn nhắc lại với vẻ dữ tợn.
Tiết Ngạn vẫn luôn kiềm chế không để Triệu Xã Hội đánh vào mặt mình vì thế trên người ăn thêm vài đòn.
Mỗi lần nghe thấy Triệu Xã Hội nói chuyện đôi mày đều nhíu chặt lại, vẫn luôn đánh vào mồm đối phương.
Triệu Xã Hội có hơi sụp đổ, đánh đủ rồi lại ngồi bệt bên dưới đại thụ ngây người.
Trong lòng Tiết Ngạn cũng nặng nề, bây giờ điều kiện của Triệu Xã Hội thật sự tốt hơn anh, nói không chừng mẹ Lục thật sự sẽ cân nhắc nhà họ Triệu.
Anh ôm cánh tay đi về nhà, môi mím chặt thành đường.
Triệu Xã Hội nhìn bóng lưng của Tiết Ngạn, khó chịu lẩm bẩm: “Tiết Ngạn, mụ nội anh, không phải chỉ là sức lớn hơn một chút thôi sao? Vậy mà lại giành mất cô gái tôi thích, anh là đồ khốn, lén bí mật qua lại sau lưng tôi, cả đời này lão tử sẽ không tha thứ cho anh, dù anh quỳ xuống xin lỗi thì lão tử cũng sẽ không tha thứ cho anh, lão tử sẽ không tha thứ cho anh...”
Đợi bóng lưng của Tiết Ngạn hoàn toàn biến mất, anh ta nghiêng người nằm trên đất, nhìn lá đã hơi úa vàng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Anh ta thất tình rồi...
Lục Giai Giai vẫn chưa biết Tiết Ngạn với Triệu Xã Hội đánh nhau một trận, buổi chiều mẹ Lục ở nhà chuẩn bị đồ, tuy Lục Cương Quốc là tái hôn nhưng cũng không thể để con gái nhà người ta cảm thấy mình không được coi trọng.
Buổi trưa khi Lục Giai Giai rời đi đã nghe được nhãn tự đi săn, buổi chiều cứ đòi đi cắt cỏ heo với đám Lục Hoa.
Cô vừa cắt cỏ heo vừa đi lên núi rất lâu, chỉ là không nhìn thấy Tiết Ngạn.
Cuối cùng Lục Giai Giai từ bỏ, cô ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, gió vừa thổi cô đã thấy hơi buồn ngủ, vừa chống má nhìn về phía đối diện thì sau lưng truyền tới tiếng lá cây bị giẫm.
Cô vội quay đầu, đôi mắt sáng ngời, quả nhiên nhìn thấy Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn đi sau lưng Lục Giai Giai, mím môi không nói tiếng nào cả mà đứng ở đó giống như một ngọn núi nhỏ, ánh mắt của anh cô đơn, cũng may là đứng ở đó chứ nếu ngồi xổm lại trông càng vô cùng đáng thương hơn.
Lục Giai Giai: “...”
“Anh sao thế?” Lục Giai Giai đứng dậy, cô nhìn Tiết Ngạn với vẻ khó hiểu, hỏi dò: “Có ai bắt nạt anh sao?”
Chắc là không dâu, Tiết Ngạn trông rất lợi hại cơ mà.
“Không có.” Tiết Ngạn lại ngồi xổm xuống, ánh mắt của anh nặng nề, hai mắt nhìn mặt đất.
“...” Lục Giai Giai cúi đầu, nhìn độ cao mà Tiết Ngạn cúi xuống, vừa vặn có thể xoa đầu.
Cô tò mò đặt tay lên, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại tốt đến kỳ lạ.
Tiết Ngạn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Giai Giai với vẻ khó hiểu.