Lục Giai Giai ho vài tiếng rồi rút tay về, cô cảm thấy tình hình không ổn: “Không sao hả, em thấy anh không được... vui cho lắm.”
Con ngươi đen tối của Tiết Ngạn nhìn xung quanh, giọng nói của anh hơi khàn, âm điệu giống như nặn ra từ bên trong cổ họng: “Có thể hôn một cái không?”
Lục Giai Giai: “...” Chủ đề chuyển nhanh quá thì phải?
Con ngươi màu lưu ly của Lục Giai Giai chuyển động một cách mất tự nhiên, gương mặt nhỏ trắng trẻo thoáng hồng lên, mặt cô rất nóng, không lập tức đáp lời.
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn lại càng tối đi, anh lại cúi mắt nhìn, gương mặt tự mang theo vẻ thất vọng, giống như một con chó săn hung dữ cụp đuôi, giận hờn quét đất.
“...” Lục Giai Giai nhìn xung quanh, quả thật không có người nào.
Chỉ là trong đầu cô tự động xuất hiện hình ảnh lần trước Tiết Ngạn hôn cô mang theo xâm chiếm dữ dội, không nhịn được mà hơi nhụt chí.
Cô mềm giọng bảo: “Hôn, hôn một chút vẫn được, nhưng...” Không thể hôn quá lâu.
Lục Giai Giai còn chưa nói xong thì trước mắt đã tối sầm, sau khi Tiết Ngạn đứng dậy vừa cao vừa cường tráng, Lục Giai Giai gần như lập tức cảm giác được xung quanh toàn là khí tức của anh.
Bàn tay to của Tiết Ngạn đặt lên eo cô, không biết có phải đã sớm tính sẵn hay không mà bên cạnh có một khe đá chật hẹp, anh không tốn sức đã đưa được cô vào trong.
Không có bất cứ thời gian nào để hối hận, môi anh lại ấn lên môi Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai không kịp hít thở, cô nắm chặt áo của Tiết Ngạn, ngón tay hơi trắng bệch, ngay cả đầu ngón tay cũng mất màu máu.
Trải qua hai lần, Lục Giai Giai rất sợ hôn môi với Tiết Ngạn, mỗi lần đều có một loại cảm giác hít thở không thông.
Lúc này cả người cô bị bao vây, giống như sắp chìm nghỉm bên trong, mà cô thì túm lấy người đàn ông này cũng chính là cọng rơm duy nhất trên mặt biển.
Có khả năng là bản năng cầu sinh, tuy đầu óc Lục Giai Giai trống rỗng nhưng đã học được cách hít thở.
...
Không biết đã qua bao lâu, Tiết Ngạn từ từ rời khỏi đôi môi đã sưng lên của Lục Giai Giai, đôi mắt u ám giống như nhuộm mực đen.
Tay chân của Lục Giai Giai mềm nhũn, cô muốn đẩy Tiết Ngạn ra xa một chút nhưng khe hở chỉ lớn nhiêu đó thôi, hoàn toàn không đẩy ra được.
Ngón tay của cô run rẩy đặt trên lồng ngực anh, tình cờ đầu ngón tay hơi lạnh đụng lên da Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai gấp rồi, tự mình đi ra ngoài, nhưng cánh tay của Tiết Ngạn lại khoác vào eo cô, lúc giãy dụa hai người va vào nhau.
Lục Giai Giai: “...”
Cả người cô đứng hình, chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Tiết Ngạn với vẻ ngơ ngác, ngay cả lỗ tai cũng hơi nóng lên, cô lắp bắp nói với vẻ hung dữ: “Sao anh... sao anh lại như vậy...”
Tiết Ngạn không ngờ đột nhiên lại bị đụng một cái như thế, anh rụt ngón tay, cả người nóng hầm hập.
Ngay sau đó, máu mũi chảy xuống cái áo nhạt màu của Lục Giai Giai.
Anh khổ sở lau một cái, giọng nói hơi khàn, thành thật đáp: “Anh... anh cũng không biết...”
Lục Giai Giai đã không biết nên phản ứng thế nào, cô chưa từng trải qua loại chuyện này.
Cô trừng to mắt, vừa hoảng loạn vừa nổi nóng: “Anh quá đáng, anh cố tình.”
Bản thân Lục Giai Giai cũng không biết đang nói gì nữa, nhưng cứ đổ cho Tiết Ngạn đã, cô uy hiếp lung tung: “Anh, anh không được như thế, bằng không sau này không cho anh hôn nữa...”
“...” Tiết Ngạn thở dốc, anh rút tay mình về, cắn răng bảo: “Anh biết rồi, em ra ngoài trước đi, sẽ ổn nhanh thôi.”
…
Thời tiết bên ngoài đã dần mát mẻ, gió thổi qua mang theo ý lạnh trong núi, vài lọn tóc rơi trước cái trán trắng nõn của Lục Giai Giai bay bay, chân cô mềm nhũn ngồi lên tảng đá bên cạnh, hít thở nhẹ nhàng, sau đó lén nhìn Tiết Ngạn.
Mồ hôi trên đầu Tiết Ngạn rơi từ sườn mặt, di chuyển trên yết hầu để lại một vết ẩm ướt, ngón tay thon dài của anh ấn lên tảng đá, lại quệt máu mũi, sườn mặt ẩn nhẫn lạnh lùng mang theo vẻ tức giận.
Lục Giai Giai dịch người về sau, cô ở thời hiện đại lâu như vậy cũng hơi hiểu về loại chuyện này.
Đột nhiên cô sợ kết hôn với Tiết Ngạn vì có vẻ như anh cũng không quá dịu dàng ở chuyện đó.