Cô cảm thấy mình phải giáo dục anh đừng chỉ biết dùng sức lớn như thế.
Miệng vẫn hơi nhức, Lục Giai Giai dùng nước lạnh xoa lên mặt, cơn đau trên môi mới giảm đi rất nhiều.
Lúc này, Tiết Ngạn đi ra, ngồi xổm bên cạnh cô vốc ít nước lên mặt.
Lục Giai Giai dịch sang bên cạnh, cô xoa môi mình, vừa định nói chuyện với vẻ tủi thân thì Tiết Ngạn lại mở miệng trước.
Anh khàn giọng hỏi: “Em cảm thấy Triệu Xã Hội thế nào?”
Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên với vẻ nghi ngờ, đôi mắt đảo một vòng, trong lòng hiểu ra gì đó.
Cô nở nụ cười: “Em biết tại sao anh lại giận rồi, chắc chắn Triệu Xã Hội đã nói gì đó với anh nên anh ghen chứ gì, không phải anh sợ em không cần anh đấy chứ?”
Vẻ mặt của Tiết Ngạn lập tức hoảng loạn, bộ dáng bị chọc đúng tim đen, anh hé miệng giải thích: “Không có, anh không có ý đó...”
“Sao em lại không cần anh chứ?” Lục Giai Giai ngắt lời anh, rũ hàng mi, rất nghiêm túc đếm ưu điểm của Tiết Ngạn: “Anh to gan cẩn thận, dũng cảm cần mẫn, lớn lên cũng đúng kiểu em thích. Em thích anh, vẫn luôn thích anh và chỉ thích mình anh, cho dù những người khác không cần anh thì em vẫn sẽ cần anh.”
Lục Giai Giai thả từng câu tâm tình, lúc cô trêu ghẹo Tiết Ngạn cũng không hề thấy xấu hổ chút nào.
Tai của Tiết Ngạn giống như bị lửa đốt, đỏ lên như nhuộm chu sa.
Đối với anh mà nói, mấy lời này khiến anh không biết phải làm sao, đồng thời cũng càng khiến anh thích hơn, giống như ánh mặt trời xua tan bất an và bóng tối trong anh từng chút một.
Lục Giai Giai quả nhiên thấy tai của Tiết Ngạn đỏ lên, lần này cô không chủ động duỗi tay muốn chạm vào nữa, chỉ cảm thấy Tiết Ngạn rất đáng yêu.
Ngày thường lạnh lùng giống như tảng đá, không ngờ sẽ vì vài ba lời tâm tình của cô mà xấu hổ thành ra như vậy.
Lục Giai Giai lại gần anh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay bác gái Triệu quả thực có ý xem mắt, nhưng mẹ em đã khéo léo từ chối bác ấy rồi, đối với Triệu Xã Hội, hai người bọn em cũng không tiếp xúc nhiều bao nhiêu, anh ta với anh tư của em chơi rất thân, cũng tương tự anh... trai của em thôi.”
Cách gọi này đã bị Châu Văn Thanh và La Khinh Khinh chơi hỏng rồi, khi Lục Giai Giai phun ra hai chữ này cứ cảm thấy mình hơi trà xanh.
Trái tim của Tiết Ngạn đập bùm bùm, anh duỗi tay vào túi mình lấy một bọc giấy dầu ra: “Cá ruội khô, rất nhiều cô gái thích ăn.”
Lục Giai Giai nhận lấy, cắn một con dưới ánh nhìn của Tiết Ngạn, vừa rồi chỉ mải trêu ghẹo anh, bây giờ lực chú ý đều tập trung lại vào môi.
Cô trừng mắt nhìn, lẩm bẩm: “Lần trước không phải đã nói dịu dàng một chút rồi sao? Bây giờ lại sưng lên rồi, nếu để mẹ em biết chắc chắn sẽ lại đánh anh cho coi.”
“Anh đã mua thuốc mỡ rồi.” Tiết Ngạn móc một tuýp nhỏ trong túi áo ra.
Lục Giai Giai: “...”
Tiết Ngạn hoảng hốt đè thấp giọng: “Lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”
Cô cúi đầu liếc nhìn vết máu trên áo lông, căng da mặt lên đầy nghiêm túc, nói: “Anh vượng hỏa, uống nhiều nước tí đi.”
Tiết Ngạn mím môi, không hùa theo chủ đề này.
Vừa rồi Lục Giai Giai đã dùng nước mắt rửa qua chỗ áo lông này, bây giờ màu máu đã nhạt đi nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra manh mối.
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn nhìn chằm chằm vào trán Lục Giai Giai, giọng nói của anh lộ vẻ khẩn trương, cả người căng như dây đàn: “Anh... nghĩ mấy ngày nữa sẽ tới cầu hôn, tiến một bước tới đính hôn.”
Lần này đổi thành Lục Giai Giai ngây người: “Nhanh... nhanh như vậy sao?”
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ đính hôn lúc còn nhỏ như thế, từ yêu đương đến kết hôn cũng tính là tốc độ ánh sáng đi.
“Ừm.” Tiết Ngạn đè thấp giọng, siết chặt ngón tay: “Nếu như em không muốn, anh... anh...”
Không muốn thì sao?
Tiết Ngạn cũng không biết nên nói gì, anh không nói ra được lời uy hiếp gì cả nên chỉ có thể im lặng.
Lục Giai Giai tò mò nâng mắt nhìn anh nhưng Tiết Ngạn lại bắt đầu giận hờn, vẻ mặt rất chán nản, bộ dáng cũng đáng thương.
Anh cao lớn như thế, heo rừng còn có thể một dao đâm chết được, nhưng lúc bày ra vẻ mặt này lại cứ cố tình không có cảm giác phản cảm gì, ngược lại còn cảm thấy có hơi đáng yêu kỳ lạ.
Lục Giai Giai không nhịn được mà thỏa hiệp: “Có... có thể đính hôn trước, nhưng em không biết cha mẹ em nghĩ thế nào đâu?”