“Những chuyện khác cứ giao cho anh.”
Chỉ cần Lục Giai Giai đồng ý, Tiết Ngạn sẽ có cách xử lý tốt tất cả những chuyện khác.
Anh rướn người, đôi mắt đen nhìn Lục Giai Giai: “Có thể hôn thêm một cái nữa không?”
“...” Lục Giai Giai giơ tay đẩy mặt anh ra, từ chối một cách đúng tình hợp lý: “Không thể.”
Hôn nữa sẽ không hết sưng được mất.
Lúc này phía xa truyền tới tiếng gọi của những thanh niên khác trong thôn, mấy người này đều đang gọi tên của Tiết Ngạn, vẻ mặt của anh chợt lạnh hẳn đi, đôi mày sắc bén cũng nhíu lại.
Lục Giai Giai chủ động trốn sau tảng đá bên cạnh, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy.
Cô danh chính ngôn thuận gả cho Tiết Ngạn và một mình ở bên ngoài với Tiết Ngạn là hai chuyện khác nhau.
Xưa nay Tiết Ngạn cũng để ý đến danh tiếng của Lục Giai Giai nhất, anh cầm cái gùi, gói bọc giấy dầu lại cất vào túi của Lục Giai Giai, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của cô: “Đừng cắt cỏ heo nữa, mau về nhà đi.”
Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết Ngạn nhấc chân định đi, nhưng ngón tay cái lại không cam lòng chạm vào môi Lục Giai Giai, vốn đôi môi đã hơi đỏ giờ còn đỏ hơn.
Gió thổi qua, mùi hương nhẹ nhàng trên người cô bao phủ xung quanh Tiết Ngạn, giống như hơi ấm mùa xuân chậm rãi chui vào trong cơ thể anh.
Tiết Ngạn thở hổn hển một tiếng, sau đó nhấc chân rời đi.
Lục Giai Giai bị một loạt động tác và ánh mắt của Tiết Ngạn làm cho tâm trạng rối loạn, cô có một loại cảm giác sắp lên thuyền giặc rồi.
Người đi săn vẫn còn đang tìm Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn lại vòng qua một phía khác đi qua, trên mặt anh lại bao phủ một tầng âm u, hơn nữa anh rất cao, đứng giữa đám thanh niên như hạc trong bầy gà, lại thêm một thân sức lớn, vài người vây quanh cũng chưa chắc đã đánh lại anh, cảm giác vô cùng áp lực.
Vương Chấn Quốc nuốt nước miếng: “Chúng tôi đang nói cái bẫy mà anh làm bắt được một con thỏ rừng rồi.”
“Ừm.” Đôi chân dài của Tiết Ngạn đi vòng về: “Thú săn bên đó khá nhiều, cùng đi đi.”
“Được được.”
Bên môi Lục Giai Giai được bôi một lớp thuốc mỡ mát lạnh, rất nhanh cảm giác đau nhức đã biến mất, cô đi về phía mấy đứa nhỏ, cắt nửa giỏ cỏ heo rồi về nhà.
Mẹ Lục và Trương Thục Vân đang dọn dẹp một lượt, lúc ăn cơm tối nói ngày mai sẽ vào thị trấn chụp ảnh, thuận tiện lại mua thêm vài thứ.
Đám trẻ người nào cũng khua tay múa chân vui sướng, chỉ là Lục Dạ mới hai tuổi, quá nhỏ, không biết nên dẫn cô bé đi kiểu gì.
Hơn nữa trẻ con đông, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phiền lắm.
Nhưng mẹ Lục suy đi tính lại, nghĩ đây là lần đầu tiên nhà họ Lục chụp ảnh cả gia đình, bà ta nghĩ rồi lại cẩn thận dặn dò Lục Nghiệp Quốc chăm sóc tốt cho Lục Dạ, kêu Lục Hảo và Lục Viên cũng trông chừng em gái, mọi người đều chú ý đến đám trẻ.
Ngày hôm sau vừa vặn là cuối tuần, đến phiên Lục Nghiệp Quốc lái máy kéo, đợi khi người trong thôn đến nơi, gần như toàn bộ máy kéo đã bị người nhà họ Lục ngồi kín.
Mọi người: “...”
Chen đi vậy.
... Không chen được.
Không có cách nào khác, ai kêu bọn họ đến muộn.
…
Mấy bà thím vất vả lắm mới chen được lên xe hỏi mẹ Lục: “Đại Nha, cả gia đình lớn các bà hôm nay đều lên thị trấn là có chuyện gì sao?”
“Ôi, có thể có chuyện gì được chứ, không phải chính là con gái tôi bỏ tiền chụp một bức ảnh gia đình cho mọi người hay sao? Nói người trong thành phố đều thích mấy thứ này, tương lai già rồi cũng có thể nhớ lại một chút, tôi nói không chụp, con bé cứ nhất định muốn tôi chụp, không có cách nào khác.” Mẹ Lục thở dài một tiếng: “Đây đều là con bé này lén nói với tôi, bằng không tôi cũng không nghĩ đến chụp ảnh, nó còn không cho tôi nói ra ngoài, nhưng không phải các bà hỏi tôi mới nói hay sao?”
Các bà thím: “…”
Mẹ Lục mặt mày hớn hở: “Các bà nói xem con nhỏ này có ngốc không? Chuyện vừa bỏ tiền vừa bỏ sức như vậy con bé cũng không nói ra ngoài, nó hiếu thuận như vậy, tôi sợ sau này nó sẽ chịu thiệt vì cái tính này.”
Các bác gái: “…” Thật sự rất ngưỡng mộ đấy.
Trương Thục Vân đang nghi ngờ em chồng nhà mình nói mấy lời này khi nào, nhưng mẹ chồng nhà mình rất nhanh đã giải thích ở phía sau, trong nháy mắt cô ta cũng chợt hiểu ra.