Nói ra thì thật sự được hưởng sái em chồng nhiều quá, ảnh chụp gia đình này cũng được coi là lần đầu tiên trong thôn đi.
Lục Giai Giai nuốt nước bọt, ngón tay ấn mạnh lên trán.
Chuyện cô từng làm, mẹ cô nói ra cũng thôi đi, nhưng chuyện cô chưa từng làm cũng có thể khen được lên trời.
Thế này… thế này không phải là quảng cáo giả dối hay sao?
Mẹ Lục lải nhải suốt cả đường đi, lần này Trương Thục Vân cũng gia nhập vào chiến trường, khen em chồng nhà mình không tiếc lời.
“Các bác không biết đâu, em gái của chúng cháu viết chữ đẹp lắm, tuy cháu nhìn không hiểu nhưng trông qua đã cảm thấy không tầm thường, đẹp lắm, cháu cũng đã từng thấy những người khác viết chữ nhưng lại chưa từng thấy người nào viết đẹp như em gái tụi cháu vậy đó.”
“Đừng nói lung tung với bên ngoài.” Mẹ Lục trách mắng con dâu mình nhưng vừa nhìn đã biết chẳng giận gì rồi: “Cái này cũng có tính là bản lĩnh gì của Giai Giai đâu, chỉ là viết đẹp một chút, có khả năng bình thường luyện nhiều, cần mẫn hơn một chút, chăm chỉ hơn một chút, không có gì phải khoe ra cả.”
“Mẹ, con chỉ thuận miệng nói một chút thôi, không phải bác gái muốn nghe hay sao? Con chỉ thuận tiện chọn một chuyện không đáng nhắc tới nhất nói qua vài câu thôi mà.”
Các bác gái: “…”
Lục Giai Giai: “…”
Hai người kẻ xướng người họa, khen Lục Giai Giai suốt cả đường, có đôi khi đám trẻ cũng sẽ phụ họa vào: “Cô út rất tốt.”
“…”
Các bác gái mơ mơ màng màng bị truyền bá cả một đường, nhìn Lục Giai Giai mà trong đầu vô thức nghĩ, sao lại có cô gái tốt như thế chứ?
Hiếu thuận, hiểu chuyện, nghe lời, có thể kiếm tiền, lớn lên còn đẹp, người còn ngoan.
Trời ơi, sao bọn họ không có bản lĩnh giỏi như thế, đẻ được đứa con gái tốt như vậy chứ?
Bản thân Lục Giai Giai cũng không biết mình tốt như vậy, ngơ ngác xuống xe, bè kép của mẹ Lục và Trương Thục Vân đến đây mới kết thúc, thậm chí còn cảm thấy chưa được thỏa mãn cho lắm.
Hôm nay mẹ Lục vô cùng hài lòng về cô con dâu cả của mình, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng thấy hài lòng đến thế.
Bà ta nói với Lục Nghiệp Quốc: “Thằng cả, mày thật sự lấy được một đứa vợ tốt đấy, vợ mày tốt như vậy, sau này cũng phải đối xử tốt với nó, nếu như mày dám bắt nạt nó, tao sẽ là người đầu tiên không tha cho mày.”
“…” Lục Nghiệp Quốc nhanh chóng gật đầu.
Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên nhìn mây trắng trên trời, bình ổn tâm trạng của mình một chút, mẹ Lục đi lên thân thiết nắm tay con gái mình, nói với phía sau: “Đi đi đi, đi chụp ảnh trước, chúng ta đi đằng trước, bọn lít nhít đi ở giữa, người lớn đi sau cùng, ai dám chạy lung tung cứ đá thẳng vào mông nó cho tao.”
Đám trẻ con vốn còn đang nhìn trái nhìn phải lập tức ngoan ngay.
Cả gia đình đi tới tiệm chụp ảnh, buổi sáng cha Lục lên thị trấn đi họp, đám người đợi đến mười giờ ông ta mới đạp xe đạp qua.
Hôm nay cả nhà họ Lục đều mặc bộ quần áo đẹp nhất, mẹ Lục đi lên phủi bụi trên người ông ta, nhíu mày: “Ông cẩn thận một tí đi, bộ quần áo đẹp như vậy đều bị ông mặc hỏng hết trơn rồi.”
“…” Đôi vai của cha Lục hơi nhúc nhích, rất thẳng sống lưng: “Chỉ bám ít bụi thôi, không hỏng được.”
Mẹ Lục ngẩng đầu trừng mắt nhìn ông ta, cha Lục lập tức không ho he tiếng nào nữa.
Lục Giai Giai cũng kéo phẳng bộ đồ Liệt Ninh trên người, cô rất thích loại quần áo có cảm giác thời đại này, chụp ảnh kỷ niệm chắc chắn cũng rất có giá trị hoài niệm.
“Đi đi đi, chụp ảnh.” Mẹ Lục vung bàn tay to, người nhà họ Lục lần lượt đi vào tiệm chụp ảnh.
“Gì cơ? Một đồng lận á?” Mẹ Lục trừng to mắt.
Thợ chụp ảnh bất đắc dĩ: “Cả gia đình chụp khá đông người, ảnh rửa ra cũng to hơn, đây đều là quy định sẵn rồi, không tin bà cứ xem thử đi.”
Mẹ Lục thỏa hiệp với vẻ không tình nguyện cho lắm, bà ta nói với cả gia đình sau lưng: “Cười đẹp một chút cho tôi, đừng có lãng phí.”
Mọi người vội vàng gật đầu.
Mỗi một người dựa theo thứ tự ngồi sẵn, Lục Giai Giai đứng sau lưng mẹ Lục và cha Lục, hai anh trai đứng bên trái cô, anh cả và chị dâu đứng bên phải cô.
Mẹ Lục bế Lục Dạ, cha Lục bế Chuyên Đầu, những người khác thì lại đứng ở hai bên.
Lục Giai Giai nghĩ, bức ảnh này có khả năng là một trong những hồi ức đáng được trân quý nhất trong những tháng năm còn lại.
Đám trẻ vẫn còn nhỏ, cha Lục và mẹ Lục cũng không tính là già, các anh trai đang tuổi tráng niên.
Mỗi một người đều thể hiện ra một mặt tốt nhất của mình.
Thợ chụp ảnh hô với đằng trước: “Mọi người chú ý một chút, tôi đếm ba, hai, một thì cười nhé!”
Trước mắt lóe lên một cái, sau đó là kết thúc.