Lục Giai Giai phối hợp chớp mắt, cô vốn đã khó chịu, trong mắt rất nhanh đã mang theo ánh nước, bộ dáng cực kỳ đáng thương tội nghiệp và yếu ớt.
Bác sĩ liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, ánh mắt lạnh lùng nói với bà già đang che mặt: “Ồn ào cái gì? Người bệnh cần nghỉ ngơi mà bà còn dám chạy tới đây làm loạn à, mau rời khỏi đây, bằng không tôi sẽ kêu người đuổi bà ra.”
Bà già bị đánh không nói ra được câu nào hoàn chỉnh: “Tôi không, không…”
Mục đích bà ta tới đây chính là kêu cô gái trẻ này đừng được nước làm tới quấn riết lấy con trai bà ta, sau đó thuận thế đòi ít tiền bồi thường.
Nhưng bà ta còn chưa kịp nói gì, nước mắt của bà ta đã rơi xuống rồi nhưng vẫn chưa nói ra mấy lời đó.
Trương Thục Vân dùng ống tay áo lau nước mắt: “Bác sĩ, thế này cũng không thể trách mẹ chồng tôi, bà già này thật quá đáng, em gái tôi với con trai bà ta hoàn toàn không quen biết, ban ngày ban mặt vô duyên vô cớ đẩy con bé ngã máu me đầy mặt, cũng không biết ai đứng sau bà ta nữa, cứ há miệng là đòi nhà chúng tôi xin lỗi, còn đòi nhà chúng tôi ba mươi đồng tiền, bằng không ngày nào cũng sẽ tới đây làm ầm lên, không chỉ như thế, bà ta vừa vào cửa đã ngồi bệt xuống đất, nói nếu như nhà chúng tôi không đồng ý thì bà ta sẽ ra ngoài bịa đặt chúng tôi đánh bà ta.”
Lục Nghiệp Quốc lòng đầy căm phẫn siết nắm tay: “Vừa rồi chúng tôi đều nghe thấy hết, người này thật quá đáng.”
Lục Giai Giai gật đầu, cố nén nước mắt, hít một hơi: “Tôi không đồng ý, bà ta nhào tới định đánh tôi cho nên mẹ tôi mới đánh bà ta.”
Bà già: “…”
Bà ta oan uổng.
“Ôi giời ơi.” Bà già theo bản năng vỗ đùi định hát tiếp.
Bác sĩ nhíu mày, quở trách: “Nếu bà còn không đi vậy chính là phần tử xấu cố tình làm loạn, đừng trách tôi tống bà vào tù.”
“…” Bà già ngậm miệng lại, không ngờ hôm nay không chiếm được lời mà còn bị đánh một trận, bà ta đảo mắt cái định bất tỉnh.
“Bác sĩ, anh xem có phải bà ta sắp ngất rồi không?” Lục Giai Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm với vẻ rất ngoan: “Chẳng qua vừa vặn đang ở bệnh viện, có thể chữa cho bà ta bất cứ lúc nào.”
Bà già trợn trắng mắt được một nửa lại thu về, dưới ánh nhìn lạnh lùng của bác sĩ mà che mặt rời đi.
“Các người cũng đừng ở bệnh viện làm loạn.”
Sau đó bác sĩ cũng không nói lời nặng nề gì cả, hỏi han tình hình của Lục Giai Giai rồi rời khỏi phòng bệnh.
Lục Giai Giai uống một bát canh gà, lại ăn thêm mấy miếng thịt gà nữa, cô nhìn cả gia đình: “Không cần nhiều người ở bệnh viện như vậy đâu, con không sao.”
“Thằng cả, mày với vợ mày về nhà chăm con đi, thằng hai cũng về đi làm, thằng tư thì tới nhà ăn xem có thứ gì ngon bồi bổ cơ thể không.” Mẹ Lục phân công cho mọi người xong lại một mình ở lại trông Lục Giai Giai.
Không lâu sau, cha Lục lại đạp xe về thị trấn, nửa tiếng sau, y tá ở bệnh viện tới đổi thuốc cho Lục Giai Giai.
Trên trán Lục Giai Giai có vết thương dài chừng ba, bốn li, rất sâu, đặc biệt là chỗ bị đập vào ban đầu.
Xử lý không tốt sẽ rất dễ nhiễm trùng, sốt cao.
Thuốc khử trùng bôi lên vết thương mang theo cảm giác đau đớn dữ dội, đôi mắt của Lục Giai Giai lập tức đỏ hoe, đúng lúc này thì Tiết Ngạn đi vào.
Anh nhìn vết thương trên trán cô, môi mím chặt lại, nắm tay thả lỏng rồi lại siết chặt.
Bây giờ Lục Giai Giai chỉ cảm thấy trên trán mình bị thương chứ hoàn toàn không dám nhìn xem bị thương đến mức độ nào, chỉ có thể nắm cái chăn trên người nhịn đau.
Cha Lục vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiết Ngạn nhưng cũng không nói gì cả.
Lục Giai Giai bôi thuốc xong mới trông thấy Tiết Ngạn.
Cô nước mắt lưng tròng, muốn tố cáo.
Tiết Ngạn xách cái giỏ trong tay, anh đóng cửa, lấy cơm canh còn nóng từ bên trong ra.
Gan heo xào, canh gà ác, canh kỳ tử táo đỏ.
Tất cả đều là đồ bổ máu.
Hơn nữa còn có thể đồng thời lấy ra mấy món này cũng không hề dễ dàng gì.
Mẹ Lục trừng to mắt, nhưng cũng không hỏi gì cả.
Tiết Ngạn đặt đồ lên cái bàn nhỏ trước mặt Lục Giai Giai rồi thấp giọng, cố gắng nhếch môi lên: “Không cần lo gì cả, cứ giao cho anh là được, em ngoan ngoãn, ăn nhiều một chút.”
Lục Giai Giai mím môi gật đầu, cô nhìn cha mẹ mình trước, thấy bọn họ cũng không ngăn cản nên mỉm cười nếm thử canh kỳ tử táo đỏ, ngọt mát, bên trong còn có nho khô.
Cô vừa mới cầm thìa uống được vài hớp thì nghe…
“Cháu muốn cầu hôn!”