Tiết Ngạn căng cứng người nhìn về phía mẹ Lục và cha Lục, giọng nói khàn nhưng kiên định: “Cháu muốn đính hôn trước, cháu sẽ tốt với Giai Giai cả đời, quyết không để cô ấy bị bắt nạt dù chỉ một chút.”
Lục Giai Giai hơi giật chân, cô ngẩng đầu nhìn cha Lục và mẹ Lục một cách thận trọng.
“Cậu theo chúng tôi ra ngoài nói chuyện.” Cha Lục ra khỏi phòng bệnh trước, mẹ Lục cũng theo ra ngay sau đó.
Lục Giai Giai: “…”
Cô là người trong cuộc, tại sao không thể nghe?
…
Hôm nay tiết trời bên ngoài âm u, có khả năng sắp giảm nhiệt độ, gió lạnh thổi qua cành cây vang xào xạc.
Lục Giai Giai dùng thìa khuấy canh trong bát, cô cúi mắt nhìn kỳ tử bên trong, trong đầu lại nghĩ đến cảnh tượng Tiết Ngạn bị cha Lục và mẹ Lục gọi vào nhà lần trước.
Đôi mắt của cô hơi liếc đi, nhấc một chân định xuống giường nghe lén.
Lục Giai Giai vừa chống người đứng dậy, cả người đã choáng váng, trong đầu giống như có gì đó đang quay cuồng, cô nôn nhẹ một cái, sau đó ngồi về chỗ.
Thật khó chịu, Lục Giai Giai xoa trán, sau đó gắp một miếng gan heo, định từ từ bồi bổ máu.
Gan heo xào không có mùi tanh, cũng không biết là bị đầu bếp nào làm mà vừa thơm vừa tươi, Lục Giai Giai cũng không còn lòng dạ đâu mà nghe lén nữa, chỉ lo bới cơm ăn trưa.
Khoảng mười mấy phút sau, cửa lại mở ra, đôi mày sắc bén của Tiết Ngạn hơi giãn ra, ngay cả khóe môi ngày thường mím chặt cũng nhếch lên với biên độ cực nhỏ, anh nghiêm mặt, cố gắng muốn khắc chế cảm xúc thật của mình cho nên lúc tiến vào vẻ mặt có hơi kỳ quái.
Mà mẹ Lục và cha Lục thì không vui đến vậy.
Lục Giai Giai trộm nhìn ba người trước mặt, thấy cha mẹ mình không vui cho lắm cũng đã đoán ra được đáp án.
Vì không muốn chạm vào ngòi nổ của cha Lục và mẹ Lục, cô cố gắng uống canh gà trong bát.
“Thịt gà ác cũng rất bổ máu.” Tiết Ngạn xé một cái đùi gà cho Lục Giai Giai: “Ăn thêm tí nữa đi.”
Ở thời đại này, đại đa số người chỉ có thể nuôi hai con gà bình thường, nuôi ba con có khả năng sẽ bị tố cáo ngay.
Tiết Ngạn cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì mới có thể nấu được một bát canh gà ác này cho cô, Lục Giai Giai không hỏi, cô sớm đã biết thủ đoạn của anh không tầm thường.
Anh không chỉ có khả năng phản trinh sát mạnh mà đầu óc cũng cực kỳ thông minh, làm việc vô cùng thận trọng, chỉ cần anh muốn làm một chuyện gì, gần như mỗi một người đều có thể nằm trong kế hoạch của anh.
Lục Giai Giai uống canh gà, sau này cô sẽ không bị Tiết Ngạn nắm chắc trong tay đấy chứ?
Không được, Lục Giai Giai ưỡn thẳng sống lưng, trong nhà nhất định phải là cô làm chủ nhà mới được.
Cô vừa có suy nghĩ này, đầu đã gục xuống… choáng quá.
Chuyện này vẫn nên để sau này nhắc đến với Tiết Ngạn sau vậy, giờ có hơi tốn não.
Lục Giai Giai lại ăn thêm mấy miếng gan heo nữa, cô lắc đầu: “Con không muốn ăn nữa, mọi người ăn đi.”
Vì không để người khác quan sát được sự khác thường, sáng nay cha Lục và mẹ Lục chỉ ăn bánh và uống cháo loãng mang từ nhà tới.
Tuy thế này đã tốt hơn đại đa số người nằm viện ăn rồi, nhưng Lục Giai Giai thấy cha mẹ ăn kém như thế, trong lòng cũng hoảng hốt.
Hơn nữa, vừa rồi lúc cô ăn cũng rất để ý, đặc biệt chia một phần nhỏ của mình ra bên cạnh, phần còn lại không hề động vào.
“Tiết Ngạn, anh đã ăn sáng chưa?” Đột nhiên Lục Giai Giai nhìn về phía anh.
Cô không biết Tiết Ngạn tới đây từ tối qua, thấy quần áo của anh hơi nhàu nhĩ mới nhíu mày: “Chắc chắn chưa ăn rồi.”
Cô hít một hơi, tức giận nói với cha Lục và mẹ Lục: “Con thật sự không sao, mọi người đừng vì con mà không ăn uống tử tế, nếu như bị bệnh thì phải làm sao?’
Cũng không biết có phải vì tức giận quá không mà cơ bắp trên trán cô căng lên, một cơn đau tê dại truyền khắp não.
“…” Đôi mắt của cô lập tức đỏ hoe.
Thật đau quá, vết thương chắc chắn không nhỏ, sẽ để lại sẹo cho coi.
Mẹ Lục thấy Lục Giai Giai sắp khóc còn tưởng cô tức giận, vội vàng bảo: “Ăn, ăn, bọn mẹ sẽ ăn hết.”
Bữa cơm này còn ngon hơn tiệc lớn trong thôn, mẹ Lục vừa nhìn thấy gan heo đã nuốt nước miếng.
Thèm mà, ở nhà ăn nhiều thịt như vậy nhưng nhìn thấy thịt vẫn thèm.
Đợi sau này thời thế tốt rồi, ngày nào bà ta cũng sẽ ăn thịt.