Ba người cùng nhau ăn cơm, bây giờ mẹ Lục trông thấy Tiết Ngạn là trong lòng khó chịu, nhưng nghĩ đến lời hứa của anh cũng chỉ đành nhịn xuống.
Lục Giai Giai ăn no là buồn ngủ, cô nằm lên giường, nhìn ngón tay với vẻ nhàm chán.
Bên này, Lục Nghiệp Quốc về bệnh viện, anh ta không mua được đồ ngon gì cả, trong tay cầm sáu cái bánh bao nhân thịt, đối với anh ta mà nói không có gì ngon hơn bánh bao nhân thịt cả.
Anh ta vui vẻ đi đến cửa phòng bệnh rồi đẩy cửa ra, một mùi hương lập tức phả ngay vào mặt.
“Mẹ, con mua bánh bao…” Lục Nghiệp Quốc sững sờ, trông thấy mẹ Lục gắp một miếng gan heo bỏ vào trong miệng, trông mùi vị đã biết cực ngon rồi.
Lục Nghiệp Quốc: “…”
“Về rồi à, mua được gì rồi?” Ngược lại cha Lục hỏi một câu.
Lục Nghiệp Quốc móc bọc giấy dầu trong lòng ra: “Bánh… bánh bao nhân thịt ạ.”
“Con ăn đi, phần còn lại mang về cho lũ trẻ ăn.”
“…”
Tiết Ngạn ăn cơm xong lại đi, hình như anh rất bận nhưng cũng không biết là đang bận gì.
Khoảng hai giờ chiều, Tôn Chấn Hưng lại tới, lần này anh ta tới một mình.
Anh ta nhìn thấy Lục Giai Giai đang ngủ say trên giường bệnh thông qua ô kính ở cửa phòng.
Vừa nhìn thấy cô đã biết cô rất yếu ớt, đặc biệt là gương mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhớ lần đầu tiên anh ta gặp cô, đối phương cũng yếu ớt như vậy.
Khi ấy Tôn Chấn Hưng tuần tra thị trấn có đi băng qua một con đường, nghe thấy có người hô: “Có người hôn mê rồi.”
Đang đúng năm nạn đói, có người hôn mê cũng không hề hiếm lạ chút nào, anh ta đi qua xem thử, chỉ thấy một cô gái nhỏ ngã bên vệ đường, sắc mặt tái nhợt, hai tay đặt trên ngực hình như vô cùng khó chịu.
Tôn Chấn Hưng vội vàng chạy qua, cô gái trước mặt lớn lên vô cùng ưa nhìn, người gầy, đôi mắt lại vừa to vừa ngập nước, cái trán căng mịn khiến cô trông cũng không tiêu điều như những người gầy gò, mặt mày vàng vọt khác.
Trong lòng anh ta nao núng, đi qua hỏi chuyện.
“Không sao.” Lục Giai Giai đứng dậy, nôn khan một tiếng: “Cảm ơn, tôi còn có việc phải đi trước.”
Tôn Chấn Hưng lo lắng cô lại ngất xỉu nên đi theo sau cô.
Sau nửa tiếng, anh ta nhìn thấy cô gái trẻ đưa đồ trong tay cầm cho một thanh niên.
Thanh niên này hơi ngẩng đầu lên với vẻ mặt kiêu ngạo: “Đã nói mười mấy phút em phải về đây, em nhìn xem em đã đi lâu thế nào rồi hả? Có phải em muốn…”
Chữ phía sau thanh niên cố tình đè thấp thanh âm nên anh ta không nghe rõ, nhưng anh ta nhận ra thanh niên đó.
… Em họ Tôn Thành Trúc của anh ta.
Lần thứ hai anh ta gặp được Lục Giai Giai là ở đoàn văn công, khi ấy anh ta đi đón em gái mình.
Lục Giai Giai dường như khác với những cô gái khác xung quanh, cô rất đặc biệt, giống như đã từng đặc biệt học văn nghệ, trên người có khí chất kiêu ngạo, cô biết lườm Tôn Thành Trúc, biết tỏ ra yếu thế và nhẫn nại, nhưng lại không cảm giác được sự ti tiện gì ở đây.
Lục Giai Giai giống như một bông hoa vốn nên được nâng niu lại rơi vào trong sa mạc, nhưng cho dù gió thổi thế nào thì cô vẫn không ngã.
Tôn Chấn Hưng biết rõ mình đã động lòng rồi, nhưng từ sau khi Lục Giai Giai biết anh ta là anh họ của Tôn Thành Trúc, thái độ lại vô cùng lạnh lùng.
Có đôi khi Tôn Chấn Hưng không thể nhìn nổi Tôn Thành Trúc bắt nạt cô, anh ta không nhịn được mà nổi giận: “Không phải em thích cô ấy hay sao? Em thích mà ngày nào cũng bắt nạt cô ấy, kêu cô ấy đi mua đồ, còn giới hạn thời gian bắt cô ấy chạy về.”
“Anh họ, anh thì hiểu cái gì? Em đang muốn cô ấy phải chịu thua, nếu em không bắt nạt cô ấy, cô ấy hoàn toàn chẳng muốn để ý đến em, dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ là đối tượng của em, yên tâm đi, kiểu gì em cũng sẽ lấy cô ấy.”
Tôn Chấn Hưng lớn hơn Tôn Thành Trúc năm tuổi, anh ta hiểu rõ Tôn Thành Trúc làm như thế sẽ càng khiến Lục Giai Giai chán ghét hơn, nên lòng dạ hẹp hòi không nhắc nhở thêm nữa.
Nhưng rất nhanh Tôn Thành Trúc đã nói với anh ta: “Lục Giai Giai sắp đồng ý làm đối tượng của em rồi, bọn em đang bàn dần.”
Tôn Thành Trúc cả ngày ở trước mặt anh ta lải nhải về chuyện của Lục Giai Giai, Tôn Chấn Hưng phiền muộn đồng thời cũng hơi hoang mang.
Cuối cùng chỉ có thể chủ động xa cách.