Thời gian sau đó anh ta cũng không dám gặp Lục Giai Giai nữa vì sợ không khống chế được tình cảm của mình, anh ta không thể phạm lỗi.
Nhưng hiện thực nói cho anh ta biết, thật ra anh ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi.
Tôn Chấn Hưng nhìn sườn mặt của Lục Giai Giai, chậm rãi ấn tay nắm cửa xuống.
Không, có lẽ không bỏ lỡ, nói không chừng anh ta vẫn còn cơ hội.
…
Cửa cạch một tiếng, mẹ Lục đang đan áo len, bà ta quay đầu nhìn qua, trông thấy Tôn Chấn Hưng chỉ bĩu môi mà không hé răng.
“Cô ấy thế nào rồi ạ?” Tôn Chấn Hưng thấp giọng hỏi.
Mẹ Lục dùng sức kéo một sợi len: “Có thể thế nào được? Đầu rách một vết ba, bốn li, khâu hết bảy, tám mũi, mới được có một ngày thôi, có thể khỏe kiểu gì được?”
Con gái bà ta cũng không biết sao lại xui xẻo như vậy, nói không chừng là do bát tự yếu.
Nếu không phải Tiết Ngạn là người dũng mãnh, bát tự mạnh, bảo vệ con gái bà ta vài lần thì bà ta cũng không có khả năng dễ dàng đồng ý vụ hôn sự này.
“Không có việc gì thì đi mau đi!” Mẹ Lục cũng không muốn nổi nóng, nhưng hít thở không thông nổi.
Thiệt tình, lượn lờ trước mặt bà ta làm gì, mẹ Lục hít một hơi thật sâu.
Gương mặt chữ Điền của Tôn Chấn Hưng căng cứng, cả người cũng hơi lúng túng.
Lục Giai Giai bị đánh thức, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tôn Chấn Hưng, cô hỏi với vẻ khó hiểu: “Còn chuyện gì muốn tìm hiểu thêm sao?”
Tôn Chấn Hưng nuốt nước bọt đầy căng thẳng: “Tôi tới là muốn nói, con người Vương Tứ này vô lại lưu manh, tôi sẽ cố gắng điều tra mấy chuyện khác của anh ta.”
“…” Lục Giai Giai gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
“Tôi, tôi…” Trong lúc nhất thời Tôn Chấn Hưng không biết nên nói gì, lý do thoái thác đã nghĩ xong trước khi tới cũng quên hết sạch: “Khiến cô bị thương, xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn như vậy, nếu không đủ tiền viện phí, tôi có thể giúp.”
“?” Lục Giai Giai nghiêng đầu nghi ngờ, cảm thấy anh ta có hơi kỳ lạ.
Cô chưa từng nghĩ Tôn Chấn Hưng có thể thích mình, ấn tượng của cô về anh ta là cứng ngắc giống như một anh lớn vậy.
Trong lòng cô, Tôn Chấn Hưng thuộc kiểu người vai vế như ông nội.
Mẹ Lục là người từng trải, vừa liếc mắt đã nhìn ra được ý đồ của anh ta, bà ta đứng dậy: “Con gái tôi bị thương nặng như vậy cần phải nghỉ ngơi, nếu cậu không còn chuyện gì khác thì đi trước đi.”
Tôn Chấn Hưng sợ khiến mẹ Lục chán ghét nên đành cười gượng: “Vậy, vậy tôi đi trước nhé.”
Sau khi anh ta đi không lâu, Tiết Ngạn đi vào phòng bệnh, mẹ Lục vừa vặn ra ngoài đi vệ sinh, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Lục Giai Giai.
Không có ai khác ở đây nên anh cũng to gan hơn.
Tiết Ngạn chạm lên mặt Lục Giai Giai trước, nói với vẻ đứng đắn: “Không sốt.”
“…” Lục Giai Giai vỗ lên mu bàn tay của anh: “Em vốn đã không sốt rồi.”
“Ừm.” Tiết Ngạn không rút tay về mà trực tiếp cảm giác độ ấm trên người Lục Giai Giai, giọng nói của anh trầm thấp nhưng khó nén được niềm vui: “Anh muốn nói với em một chuyện.”
Gương mặt của Lục Giai Giai lập tức đỏ hồng, trong lòng cảm thán.
Mấy tháng trước cô còn nghĩ sẽ không gả cho người ta, không ngờ mấy tháng sau đã được cầu hôn rồi.
Cô mím môi: “Em biết rồi.”
“Bọn họ đã đồng ý với anh.” Ngón tay của Tiết Ngạn chạm vào băng gạc, giọng khàn đi: “Sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa.”
“Còn một chuyện nữa, anh vào xưởng dệt làm bảo vệ, sau này sẽ có công việc.”
“Nhanh như vậy anh đã có công việc rồi sao?”
Tiết Ngạn ừm một tiếng, nói một cách rất tự nhiên: “Mấy ngày trước xưởng dệt xảy ra vụ trộm cướp, đối phương đả thương người, đến bây giờ vẫn chưa bị bắt, mà thành phần của anh đã thay đổi rồi, còn nhận được giấy khen dám làm việc nghĩa, bây giờ bọn họ chỉ mong sao anh có thể tới sớm một chút.”
Anh sẽ không nói chuyện tìm công việc nhờ nhắm vào người Tôn Chấn Hưng, có giấy khen đó, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
Lục Giai Giai nắm ngón tay nghịch ngợm của anh, trêu chọc: “Đồng chí Tiết Ngạn, vậy bây giờ anh cũng tính là hoàn toàn trở mình rồi đó.”
“Ừm, sau này tiền lương đều đưa cho em hết.” Tiết Ngạn ngoài mặt đứng đắn nhưng ngón tay lại như lưu manh, đầu ngón tay trượt xuống cằm của Lục Giai Giai, giống như đang chọc một con mèo nhỏ.
Lục Giai Giai: “…”