“Đợi đã!” Lục Giai Giai cảm thấy chuyện trước mặt có hơi ảo ma, cô chưa từng nghĩ Tôn Chấn Hưng sẽ có ý này với mình.
Thế này kinh hãi giống như chủ nhiệm lớp cứng ngắc phát hiện ra học sinh yêu sớm, thích một bạn học nữ cùng lớp, quả thật khó tin và không thể lý giải nổi.
Lục Giai Giai vội vàng nói: “Đồng chí Tôn, có phải anh hiểu lầm gì đó rồi không? Chúng ta không phù hợp, tôi cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người chúng ta cả.”
“Vậy bây giờ cô có thể nghĩ thử.” Đôi mắt của Tôn Chấn Hưng lộ vẻ cô đơn: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn có cơ hội.”
Lục Giai Giai lắc đầu, nhanh chóng nói: “Không có cơ hội, không có một chút cơ hội nào hết, chúng ta không phù hợp, hơn nữa bây giờ tôi đã có đối tượng rồi, anh ấy rất nhanh sẽ đến nhà tôi cầu hôn, không có chuyện gì thì anh đi trước đi.”
“Có đối tượng rồi…” Người mà Tôn Chấn Hưng nghĩ đến đầu tiên chính là Tiết Ngạn, anh ta hé môi rồi lại đóng lại, rất lâu sau mới mở miệng: “Tôi… tôi hiểu rồi, sau này ngoại trừ chuyện công việc sẽ không tới quấy rầy cô nữa.”
“Cảm ơn.” Thẳng cho tới bây giờ, Lục Giai Giai thật sự vẫn cảm thấy một màn vừa rồi giống như đang nằm mơ vậy, nghĩ lại cô cũng không nói với Tôn Chấn Hưng được mấy câu.
Hình như họa đào hoa của cô hơi nhiều.
Lục Giai Giai sờ môi dưới vẫn còn nóng, đột nhiên cảm thấy Tiết Ngạn cắn cô một cái trước khi đi là rất nên làm.
Tôn Chấn Hưng ngây người đứng dậy, quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Lục Giai Giai nhắc nhở: “Đồng chí Tôn, anh mang canh gà đi đi, để ở chỗ tôi không tốt cho lắm.”
Tôn Chấn Hưng lại cứng ngắc quay người, trước khi đi lại liếc mắt nhìn cơm canh trước mặt Lục Giai Giai, sau đó không nói tiếng nào mà rời đi.
Lục Giai Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô gắp một miếng sườn cho vào miệng cắn.
Đột nhiên có hơi nhớ Tiết Ngạn.
Cô thích ăn sườn, hoàn toàn không ăn cơm, canh sườn táo đỏ uống được hơn nửa, lại uống thêm hai chén canh nữa.
Bát cơm và thức ăn còn thừa đó đều vào bụng của Trương Thục Vân.
Cô ta xoa bụng mình, cảm thấy hầu hạ em chồng thật sự là một chuyện tốt, nếu như ở nhà nào có thể ăn được đồ ngon như vậy.
Lục Giai Giai dùng nước nóng rửa mặt đánh răng rồi đi ngủ.
Trương Thục Vân lại không thể ngủ được, cô ta nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà.
Em chồng mười tám tuổi sẽ kết hôn, sinh nhật của cô vào cuối tháng mười một, nói cách khác Lục Giai Giai ở nhà không còn bao lâu nữa.
Trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, em chồng tốt như thế mà sắp phải gả ra ngoài rồi…
Cô ta hối hận quá.
Sớm biết thế trước đây đã không mong em chồng gả đi sớm một chút rồi.
…
Khi Tiết Ngạn về nhà, trời đã hoàn toàn tối đen, nhà họ Tiết đã ăn cơm, cha Tiết thấy anh về lại hâm nóng bánh ngô.
Tiết Ngạn không có khẩu vị gì cả, nhưng vì sức khỏe vẫn cầm cái bánh ngô ăn vài miếng.
“Thế nào rồi?” Cha Tiết ngồi bên cạnh hỏi.
Bánh ngô trong miệng Tiết Ngạn chợt có hơi không nhai nổi nữa: “Đầu bị thương, khâu rất nhiều mũi, có khả năng sẽ để lại sẹo, cho nên con muốn…”
“Cha biết rồi.” Cha Tiết ngắt lời Tiết Ngạn: “Hôm nay cha lên núi hái đồ nhưng con biết đấy, thảo dược quan trọng nhất chính là nhân sâm, nếu không tìm được hoàn toàn không thể làm ra thuốc mỡ được.”
Tổ tiên nhà họ Tiết có người vào cung làm thái y, lúc cha Tiết còn trẻ điều kiện gia đình tốt, có một khoảng thời gian có thể phát triển sở thích của mình.
Ông ta thích nghiên cứu y thư của thế hệ trước.
Bởi vì vị thái y tổ tiên đó chủ yếu chăm sóc nương nương trong cung nên các phương thuốc để lại phần lớn đều là mấy loại dưỡng nhan làm đẹp.
Cha Tiết là người cuồng nhan sắc, thường xuyên làm mấy thứ chăm sóc da cho vợ mình dùng.
Ông ta cũng có phương pháp bí mật trị sẹo, hơn nữa hiệu quả cực tốt, nhưng dược liệu cần thiết…
“Con có.” Tiết Ngạn đi vào nhà kho trong nhà, lục tìm bên trong một lúc mới lấy ra một cái hộp nhỏ.
Anh mở ra, đưa nhân sâm cho cha Tiết: “Cha xem đã đủ năm chưa?”
“…” Cha Tiết nhận qua, ngơ ngác hỏi: “Con tìm được nhân sâm khi nào vậy?”