“Mấy hôm trước tìm được, sợ bị người khác phát hiện nên lén đem phơi nắng, cha xem đã đủ chưa, chưa đủ thì tối nay con lên núi tìm tiếp.”
“… Không cần nhiều như vậy đâu, một nửa là đủ rồi.” Cha Tiết đi vào trong.
Tiết Ngạn theo sau ông ta: “Cha chọn ngày lành tháng tốt, đợi bệnh tình của Giai Giai bình phục thì tới nhà họ Lục cầu hôn.”
Cha Tiết lảo đảo một cái: “Cầu, cầu hôn á?”
“Cha mẹ cô ấy đã đồng ý rồi, hơn nữa con cũng đã có công việc, làm bảo vệ ở xưởng dệt.”
“!”
…
Bác gái cả Tiết nhân lúc trời tối ăn cơm mà bàn bạc với gia đình: “Lần này Giai Giai bị thương, nghe nói rất nghiêm trọng, đầu khâu mấy mũi, lần trước con bé còn tới bệnh viện thăm Tiểu Thảo, lần này có thế nào chúng ta cũng phải lên thăm con bé, hay là giết con gà cho nó bồi bổ sức khỏe đi.”
“Trên trán Lục Giai Giai khâu mấy mũi sao, đã khâu rồi cơ á, vậy chẳng phải sẽ để lại sẹo sao?” Đôi mắt của Lục Thảo sáng ngời, trong lòng kích động vô cùng.
Trên trán có một vết sẹo xấu xí, vậy chẳng phải Lục Giai Giai sẽ biến thành con ma lem hay sao?
Lục Thảo biết mình không nên tỏ ra vui vẻ như thế, nhưng cô ta hoàn toàn không khống chế được bản thân, ngay cả khóe môi cũng nhếch lên.
Chỉ dâu họ cả và chị dâu họ thứ hai: “…”
Bác gái cả Lục chẳng buồn nhìn đứa con gái sốt ruột này mà trông thẳng về phía bác cả Lục: “Có giết không?”
Lục Thảo vội vàng chêm lời vào: “Không thể giết, nhà mình chỉ có hai con gà mái, ngày nào cũng mong nó đẻ trứng, nếu giết rồi phải bao lâu mới có thể nuôi ra được một con gà đẻ trứng nữa.”
Bác gái cả Lục cũng đang dơ dự mấy chuyện này, bà ta quả thật luyến tiếc con gà đẻ trứng.
“Tôi thấy vào nhà ăn mua ít đồ cũng được, bánh bao nhân thịt cũng không tồi.”
Bác gái cả Lục nghĩ ngợi: “Vậy cũng được.”
Lục Thảo quá vui vẻ, từ hôm qua biết được Lục Giai Giai bị thương, tâm trạng của cô ta vẫn luôn rất tốt.
Nghĩ đến trước đây Lục Giai Giai xinh đẹp bao nhiêu, bây giờ trên mặt bị khâu rồi, tốt nhất là khâu ở sườn mặt để cô hoàn toàn xấu xí, ở trước mặt cô ta cũng không thể kiêu ngạo nổi.
Thật đúng là ông trời cũng đứng về phía cô ta mà.
Ngày hôm sau, trên đường đi làm Lục Thảo tỏ ra vô cùng buồn bã, những cô gái khác có lòng tốt hỏi cô ta làm sao.
Lục Thảo cúi đầu: “Còn không phải là chị họ của tôi sao, hôm trước chị ấy đi chụp ảnh, ai ngờ lại bị thương, mặt khâu vài mũi, nên trong lòng tôi khó chịu.”
Mấy cô gái khác ngược lại không vui khi thấy người gặp họa giống Lục Thảo, chỉ có hơi thổn thức: “Mặt khâu mấy mũi lận sao? Vậy… vậy chẳng phải nghiêm trọng quá rồi sao, Lục Giai Giai lớn lên đẹp như thế, sau này sẽ không để lại sẹo chứ?”
Bà Tiền hai ngày trước không biết đã xảy ra chuyện gì mà trẹo chân, ngồi xổm dưới cái cây vừa vặn nghe được lời của Lục Thảo, bà ta đảo tròng mắt, chạy đi buôn chuyện với mấy người đàn bà lắm lời ở trong thôn.
Mới đầu nói: “Con gái Đại Nha trên mặt khâu vài mũi, hủy dung rồi, vết thương vô cùng lớn.”
Đến cuối cùng: “Con gái Đại Nha bị hủy dung rồi, vết thương kéo thẳng đến khóe miệng, mặt bị đập máu me be bét, khâu rất nhiều mũi, hoàn toàn không có cách nào gặp người.”
Chỉ là mấy lời này không ai nhắc đến trước mặt người nhà họ Lục, đều biết người nhà họ Lục thương Lục Giai Giai nhất, lỡ như chọc giận bọn họ chắc chắn sẽ không yên ổn nổi mất.
Truyền qua truyền lại khiến người trong thôn tò mò muốn chết, tất cả đều đang đợi Lục Giai Giai trở về xem cô xấu thành thế nào rồi.
Qua hai ngày, trên cơ bản bệnh tình của Lục Giai Giai cũng không có gì đáng quan ngại nữa, bác sĩ dặn dò sau khi về nhà phải đúng giờ thay thuốc, bằng không vết thương rất dễ bị nhiễm trùng, để lại sẹo.
Mẹ Lục ở bên cạnh nhanh chóng gật đầu.
Lúc này Lục Giai Giai không thể không coi trọng vết thương trên đầu.
Ngón tay của cô sờ băng gạc trên trán, vẻ mặt hơi uể oải.
Chắc chắn sẽ để lại sẹo đi, cũng không biết sẽ thành vết sẹo thế nào nữa.
Lục Giai Giai rất thất vọng, không có cô gái nào không để ý đến gương mặt của mình hết.
“Đừng động, cẩn thận đụng vào vết thương.” Mẹ Lục lấy tay của cô ra.
Lục Giai Giai đặt tay lên lan can phòng bệnh với vẻ không cam lòng, phòng bệnh cũng không có gương, cô chỉ có thể hỏi mẹ Lục: “Hình dạng vết sẹo của con có xấu lắm không?”