“Không sao, ít bữa nữa sẽ hết thôi, nếu để lại sẹo, mẹ sẽ cắt tóc mái che đằng trước cho con.” Mẹ Lục dọn quần áo của Lục Giai Giai, thuận miệng nói: “Còn nữa, Tiết Ngạn cũng không ghét bỏ, dù sao cũng đã có đối tượng rồi.”
Mấy hôm nay Tiết Ngạn vẫn luôn bận trước bận sau, mỗi lần gặp được con gái bà ta đôi mắt đều lộ ra vẻ yêu thích, bà ta cũng không lo lắng gì cả.
“… Có đối tượng thì con cũng không muốn để lại sẹo.” Lục Giai Giai nằm về giường với vẻ sống không còn gì tiếc nuối, cô đạp chân một cái.
Qua một lúc, không ai để ý đến cô.
Lục Giai Giai: “…”
Sao không ai an ủi cô vậy?
Đây là mặt đó!
Vẻ mặt của cô đau khổ, mẹ Lục nhìn con nhỏ này lại không nhịn được mà muốn cười.
Ngày thường ngược lại rất kiên cường, nhưng một khi cô gái trẻ bị thương, không phải muốn vỗ thì chính là muốn an ủi.
“Con bé ngốc, khó nhìn ở đâu, chẳng khó nhìn một chút nào hết, bác sĩ nói rồi, đợi qua một tuần nữa vảy bong là liền thôi, còn nữa, con mới bao nhiêu thôi, vết sẹo cũng không dài tí nào cả.”
“…” Lục Giai Giai cảm thấy câu nói sau mới là trọng điểm.
Vẫn sẽ để lại sẹo.
Mẹ Lục dọn xong đồ, Lục Giai Giai cũng chỉnh lại tâm tình xong.
Sự việc đã xảy ra rồi, chỉ có thể kiên cường sống tiếp thôi.
Cha Lục đã làm xong thủ tục xuất viện, Lục Giai Giai nôn nóng đi ra ngoài.
Không ngờ Vương Tứ đã hại cô bị thương hôm nay cũng xuất viện.
Cô vốn không nhận ra ai mới là Vương Tứ nhưng có thể nhận ra bà già ác độc đã tố cáo người trước kia.
Bà già đau lòng đỡ con trai mình, miệng vẫn lải nhải miết: “Tứ à, con cũng chịu khổ rồi, cái gia đình lòng dạ đen tối đó muốn đánh chết con mà, đến tận hôm nay mới được ra viện, lại còn ỷ người đông đánh mẹ một trận nữa chứ, cái thứ ôn dịch như nhà đó sớm muộn gì cũng chết bất đắc kỳ tử, mặt của con tiện nhân đó tốt nhất là thối nát luôn đi…”
Lục Giai Giai: “!”
Mẹ Lục nghe mà gân xanh trên trán nổi lên, bà ta định xông lên thì hai mẹ con trước mặt kêu lên…
Bà già chỉ biết nguyền rủa mà không nhìn rõ dưới chân nên trực tiếp vấp một cái.
Cả người bà ta đổ xuống, theo bản năng túm lấy cánh tay của con trai mình, kéo theo cả hai người đều ngã oạch xuống đất.
Xương sườn Vương Tứ vẫn chưa lành, bây giờ ngã xuống đất, mặt mày anh ta dữ tợn đau đớn cuộn tròn người lại.
Lục Giai Giai: “…” Quả báo nhãn tiền?
Vương Tứ vốn vừa định ra viện, lần này lại bị khiêng về, bà già trong cơn hoảng loạn cũng không phát hiện ra cha con nhà họ Lục đứng cách mình không xa.
Cha Lục mặt mày lạnh lùng, vẻ mặt âm u, nhưng thấy Lục Giai Giai đang ở bên cạnh mình, rất nhanh ông ta đã che giấu đi.
“Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi.” Cha Lục xoa đầu con gái, vung hành lý trên vai ra sau.
Lục Giai Giai gật đầu.
Bây giờ đang giữa ban ngày ban mặt, bọn họ quả thật không thể làm gì.
Ba người đến cổng bệnh viện.
Cha Lục có một chiếc xe đạp.
Ông ta vô cùng quý trọng nó, không cho phép người khác động vào, đặc biệt là mấy đứa con trai của mình, chỉ sợ mấy cái thứ không yên phận này đụng tới đụng lui.
Lục Giai Giai đi đến trước xe.
Bây giờ xe đạp vẫn là kiểu cũ, phía trước có một thanh đòn to.
Mẹ Lục có tạng người to, ngồi đằng trước chắc chắn sẽ khó chịu nên Lục Giai Giai chủ động yêu cầu ngồi đằng trước.
Mẹ Lục đặt một cái đệm mềm đằng trước cho cô, sau đó ngồi ở yên sau, trên tay xách hành lý.
Cả người Lục Giai Giai chúi về trước, cũng không dám ngẩng đầu vì sợ ảnh hưởng đến tầm nhìn của cha Lục.
Cúi đầu cũng không có gì, nhưng bây giờ đường cũng không được tốt cho lắm, nằm sấp cùng xe đạp như thế chưa đến mười mấy phút cô đã cảm thấy mông phát đau rồi.
Khoảng nửa tiếng sau, cha Lục dừng xe, ba người nghỉ ngơi một lúc, vừa đạp vừa dừng, hai tiếng rưỡi mới về đến thôn Tây Thủy.
Khi gần về đến cổng thôn, Lục Giai Giai mỏi cổ, hơi ngẩng đầu lên.
Ai ngờ cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người lướt qua cái cây cách đó không xa.
Tuy đối phương trốn rất nhanh nhưng cô vẫn nhận ra người đó là Châu Văn Thanh.
Có điều, bên cạnh anh ta có một cô gái, trông dáng người cũng không phải Lục Thảo.
… Đây là tìm người khác rồi à.
Lục Giai Giai nhíu mày sau đó thu tầm mắt lại, cũng không để ý đến.