Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 414 - Chương 414: Là Ai Vậy

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 414: Là ai vậy

Trương Thục Vân cũng cúi thấp đầu, nếu như làm giáo viên, không chỉ công việc nhẹ nhàng mà còn có tiền lương, nhưng cứ cố tình bản thân bọn họ không đủ tư cách.

Ăn xong bữa trưa, Lục Nghiệp Quốc lén lút kéo Lục Giai Giai đến bên cạnh: “Em gái, tốt nghiệp cấp ba là được đúng không?”

“Sao vậy?” Lục Giai Giai nâng mắt lên: “Không phải anh tư có ứng cử viên đấy chứ?”

Lục Nghiệp Quốc lập tức đỏ mặt: “Có, có một ứng cử viên.”

“Là ai vậy?” Lục Giai Giai sáp lại gần hỏi.

“Là, là Lý Phân, cô ta là thanh niên trí thức, lần trước giúp anh nói một câu, đã tốt nghiệp cấp ba.”

“Cô ta à.” Lục Giai Giai nghĩ ngợi, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài nên cô dứt khoát hỏi thẳng: “Có phải anh muốn cô ta làm chị tư của em không?”

“Anh, anh cũng, cái đó…”

“Anh tư, nói thật nhé, em không biết tại sao chị Lý Lệ lại muốn giao công việc béo bở này cho em, nhưng một khi em đã giới thiệu người cho chị ấy, vậy chính là nợ chị ấy một nhân tình, tại sao em phải vì một người lạ mà nợ nhân tình.” Lục Giai Giai rất thẳng thắn.

“Đúng, thằng ranh chết tiệt nhà mày, mày lợi hại quá nhỉ.” Đột nhiên mẹ Lục nhảy ra từ sau tường, vỗ thẳng vào gáy Lục Nghiệp Quốc: “Lý gì đó, Lý với chả Phân, dựa vào cái gì con gái tao phải giới thiệu công việc tốt này cho cô ta, nợ cô ta sao? Cho dù hai đứa tụi bây thật sự có gì vậy cũng phải xem cô ta là người thế nào đã, có tốt với con gái tao không? Con gái tao có muốn không?”

Lục Giai Giai ở bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu, cô không thích nợ ân tình của người ta cho lắm, đặc biệt là loại ân huệ chẳng hiểu sao này.

Cho dù Lý Phân là chị tư của cô vậy cũng phải xem thái độ của cô ta thế nào đã, bằng không nhà họ Lục cũng quá không có phong thái rồi.

Hơn nữa, vẫn chưa có quan hệ gì đã cho công việc, kêu chị cả nghĩ thế nào đây?

Lục Nghiệp Quốc ôm đầu mình: “Con chỉ hỏi thôi mà.”

“Hỏi bọn tao làm gì? Mày vẫn nên hỏi cô ta có ý gì trước đi? Nếu con gái tao cho cô ta một công việc tốt như thế, sau này cô ta nên đối xử với con gái tao thế nào, tụi bây đã nói rõ ràng chưa?”

“Đương nhiên là tốt với em gái rồi.” Lục Nghiệp Quốc buột miệng thốt ra.

Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Nói dễ nghe nhỉ, mày bàn bạc với cô ta rồi sao? Sao mày biết cô ta sẽ tốt với em gái mày? Lúc đầu Điền Kim Hoa cũng nói với anh hai mày như thế.”

“…” Sao đột nhiên lại kéo chuyện này ra? Lục Giai Giai xoa mũi một cách bất đắc dĩ: “Còn vài ngày nữa mà, ngày mai anh hai còn phải đi xem mắt, đến khi đó lại nói sau đi ạ.”

Buổi tối cô tắm nước nóng, vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay, nửa đêm cửa lớn bị gõ vang, sau đó tiếng nói chuyện và tiếng bước chân truyền vào trong sân.

Cô trở mình cũng không tỉnh ngay mà mơ mơ màng màng mở mắt, thấy bên ngoài sáng đèn.

Lục Giai Giai tưởng xảy ra hỏa hoạn nên vội bò dậy mặc xong quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa, ai ngờ mở cửa ra nhìn vậy mà chỉ là cây đuốc đang cháy.

“Sao thế ạ?” Lục Giai Giai nhìn người trong sân.

Mẹ Lục thấy cô tỉnh, tùy tiện dùng ngón tay cào mái tóc: “Lục Thảo xảy ra chuyện rồi!”

“?” Lục Giai Giai dụi mắt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Lục nghiến răng nghiến lợi: “Còn không phải với Châu Văn Thanh hay sao, mẹ thấy con nhỏ đó điên rồi, chuyện gì cũng làm ra được, hủy hoại danh tiếng như thế, chỉ sợ cả đời này cũng không ngóc đầu lên được, con về phòng ngủ trước đi, mẹ qua đó xem sao.”

“Con đi chung với mẹ.” Lục Giai Giai đi theo sau mẹ Lục, thành thạo nắm góc áo của bà ta.

Đàn ông nhà họ Lục ngoại trừ Lục Cương Quốc đều ra ngoài hết, dù sao trong nhà cũng có nhiều con gái như thế, lỡ như có người nhân lúc bọn họ không ở nhà mà vào nhà trộm đồ thì phải làm sao.

“Trông nhà cho kỹ.” Mẹ Lục dặn dò Lục Cương quốc vài câu, dẫn Lục Giai Giai đi vào rừng cây nhỏ cách đó không xa.

Lục Giai Giai còn chưa đến nơi đã nhìn thấy một nam một nữ bị vây ở giữa, bác gái cả Lục vừa khóc vừa chửi.

Xung quanh sáng ánh đuốc, người ở giữa thì co rúm, không có chỗ nào để trốn.

Châu Văn Thanh cũng không biết có phải hoảng loạn quá hay không mà giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Không phải tôi, tôi thật sự không có, tôi thật sự không làm bất cứ chuyện gì với Lục Thảo cả, tôi làm mấy việc này với cô ta làm gì? Tôi không có khả năng làm mấy chuyện này với cô ta…”

Nhưng xung quanh không có ai tin.

 


Bình Luận (0)
Comment