Mẹ Lục dặn dò Lục Giai Giai đừng lộn xộn, sau đó đi qua khuyên bác gái cả Lục.
Tiết Ngạn nhấc chân đi đến bên cạnh Lục Giai Giai, thấy mắt cô lim dim, ngón tay đụng vào cổ cô.
Lục Giai Giai chỗ nào cũng mềm mại nhỏ nhắn, hai ngón tay của Tiết Ngạn cũng có thể dễ dàng nhéo được cổ cô.
Ngón tay anh rất nóng, Lục Giai Giai rụt cổ, cô quay đầu lườm Tiết Ngạn, giống một con mèo xù lông, nhỏ giọng kêu: “Anh làm gì đó?”
Rời giường nên vẫn cáu bẩn lắm, Tiết Ngạn rụt tay về với vẻ mặt không cảm xúc, cũng thấp giọng dụ dỗ: “Em có muốn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”
“Em có thể đoán ra được.” Lục Giai Giai lẩm bẩm.
Tiết Ngạn nói tiếp: “Chắc hẳn Lục Thảo đã dùng cách nào đó ép Châu Văn Thanh không thể không tới gặp cô ta lúc trời tối, cực có khả năng chính là Châu Văn Thanh đã viết thơ tình gì đó. Lục Thảo nói muốn trả cho anh ta, sau đó hai người gặp mặt, Lục Thảo vừa cởi áo đã bắt đầu gọi người tới, đồng thời sống chết kéo Châu Văn Thanh không để anh ta đi. Sức của Châu Văn Thanh không lớn bằng Lục Thảo nên chỉ có thể bị áp chế, cuối cùng chính là tình cảnh mà em đang nhìn thấy bây giờ.”
“… Nói như thật ấy, sao anh biết?” Lục Giai Giai quay mặt qua nhìn chỗ khác, nhưng ánh mắt vẫn nhìn trộm Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Lần này Châu Văn Thanh chỉ có thể kết hôn với Lục Thảo, không có người nào tin anh ta, ai sẽ tin một người đàn ông nửa đêm chạy ra ngoài gặp riêng chứ.”
Lục Giai Giai không nói gì.
Tiết Ngạn biết cô vẫn đang giận, cô gái trẻ bình thường vừa ngoan vừa ngọt ngào, một khi nổi giận sẽ không dễ dỗ, hung dữ lại vô cùng ghi thù.
Anh cúi đầu, nhỏ giọng bảo: “Lúc trưa anh sai rồi, hay là em phạt anh một chuyện khác đi.”
Tiết Ngạn đụng vào chỗ cấm kỵ đều sẽ thông qua sự đồng ý của Lục Giai Giai, trưa nay anh thật sự vội quá nên mới vô tình đụng phải.
Tiết Ngạn cúi mắt nhìn.
Nếu anh chỉ là một chú chó bự, khi ghen không dám nói thì đuôi sẽ quét đất, vậy lúc anh lấy lòng đuôi ra sức vểnh lên.
Tuy trông vừa to vừa dữ nhưng lại ngốc nghếch đáng yêu.
…
Lục Giai Giai cố gắng căng da mặt: “Vậy phạt anh ngày mai không được phép tới tìm em, không được nói chuyện với em.”
Cô sắp đính hôn rồi, cảm thấy cần phải bình tĩnh một ngày.
Sắc mặt của Tiết Ngạn cứng ngắc, thấp giọng bảo: “Vậy qua ngày mai em không được giận nữa.”
Lục Giai Giai gật đầu, bây giờ cô cũng không buồn ngủ mà tiến lên, muốn xem tình hình cụ thể.
Tiết Ngạn biết Lục Giai Giai nặng lòng tò mò nên đi theo phía sau bảo vệ cô.
Triệu Xã Hội cách đó không xa nhìn mà đôi mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn cưỡng chế quay đầu đi, giả bộ không nhìn thấy gì cả.
Bên này, Châu Văn Thanh và Lục Thảo đã sớm mặc xong quần áo.
Đối diện với đám người vây quanh, Châu Văn Thanh tức giận và xấu hổ muốn chết, anh ta vẫn luôn cố gắng giải thích: “Tôi thật sự không làm bất cứ chuyện gì với Lục Thảo hết, là tự cô ta cởi quần áo rồi kéo tôi, không cho tôi đi, các người nghĩ xem làm sao tôi có khả năng làm chuyện như vậy được?”
“Cậu nói lung tung!” Bác gái cả Lục chỉ ngón tay run rẩy vào Châu Văn Thanh.
Thật ra trong lòng bà ta biết rõ Châu Văn Thanh cực có khả năng đang nói thật, nhưng vì muốn chiếm lời mà làm chuyện đến mức độ này cũng chỉ có thể thuận thế mà đi tiếp thôi.
Nhà họ Lục bọn họ không thể mất mặt thế được.
Bác gái cả Lục chọc thẳng vào trọng điểm: “Nếu như cậu bị ép vậy tại sao đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới đây, còn ở chung với con gái tôi, áo quần không chỉnh tề?”
“Tôi, tôi…” Châu Văn Thanh lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được lý do.
Trong lòng anh ta biết rõ một khi nói ra lý do sẽ chỉ khiến tình hình của anh ta càng thêm gay go mà thôi.
Lục Thảo tức giận ngẩng đầu lên: “Châu Văn Thanh, tôi không ngờ anh lại là người như vậy, vậy mà lại muốn hắt nước bẩn lên người tôi!”
Trên mặt cô ta toàn là nước mắt, vừa khóc ngũ quan đã gần như xô vào nhau: “Gần đây tôi với Châu Văn Thanh đang kết đối tượng, tối nay anh ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, không ngờ chúng tôi vừa nói được vài câu, anh ta đã bắt đầu xé áo tôi, tôi sợ quá nhũn chân, chỉ có thể lớn tiếng gọi người!”