“Nhưng mẹ phải nói rõ với con, trước khi cô ta sinh con trai, hai đứa các con không được phép đăng ký kết hôn.” Mẹ Tôn nói tiếp: “Mẹ không có khả năng cho nhà bọn họ sính lễ, nếu như cô ta thật lòng yêu con vậy kêu cô ta trực tiếp thu don đồ đạc qua đây ở.”
“Đương nhiên, cô ta đến nhà chúng ta cũng không cần làm việc, chỉ phụ trách nấu cơm, quét dọn vệ sinh, mua thức ăn, dọn dẹp nhà cửa là được.”
“Không đăng ký kết hôn sao?” Tôn Thành Trúc nôn nóng: “Thế sao mà được, cô ấy sẽ không đồng ý đâu!”
“Cô ta không đồng ý?” Mẹ Tôn bĩu môi: “Con chỉ cần nói với cô ta thôi, loại con gái như cô ta chắc chắn sẽ đồng ý, người muốn gả vào nhà chúng ta nhiều bao nhiêu, trong lòng cô ta sẽ tự hiểu rõ.”
…
“Hoàn toàn không phải như mẹ nghĩ đâu.” Tôn Thành Trúc quá mức kích động mà sặc nước bọt, ho sù sụ.
Anh ta nghĩ đến những lời mà cô đã nói với mình, trong lòng chợt tuyệt vọng: “Cô ấy sẽ không đồng ý, không đăng ký kết hôn, không sính lễ, không mai mối cưới hỏi đường hoàng, có tên ngốc mới gả cho con.”
Tôn Thành Trúc nằm dài trên giường, nhếch khóe môi trắng bệch: “Rõ ràng mẹ biết con thích cô ấy cỡ nào, nếu con chỉ hơi thích cô ấy cũng sẽ không nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ tới.”
Anh ta cười khổ: “Chẳng trách cô ấy lại không thích con, vì nếu con là một cô gái, con cũng sẽ không gả cho chính mình.”
Tiếng cười của Tôn Thành Trúc rất thê lương, mang theo một vẻ chán đời, lại vì dáng người gầy gò mà trông như thật sự sẽ không sống nổi nữa.
“Con đang nói lung tung cái gì?” Mẹ Tôn có hơi hoang mang: “Nhà chúng ta có điều kiện thế nào? Nhà bọn họ có điều kiện thế nào, con là đứa ngốc, cô ta chỉ lạt mềm buộc chặt thôi, làm sao cô ta có thể không muốn gả cho con được.”
Tôn Thành Trúc không lên tiếng nữa mà từ từ nhắm hai mắt lại.
Mẹ Tôn lại càm ràm vài câu, bà ta đi ra khỏi cửa phòng, khi gần đóng cửa phòng lại liếc mắt nhìn con trai nằm trên giường, trong lòng thoáng thấy hơi bất an.
Đến chiều, bà ta lại vào phòng, Tôn Thành Trúc đã rất suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng.
“Con muốn vì một đứa con gái mà ép mẹ chết hay sao?” Mẹ Tôn căng da mặt dạy dỗ.
Tôn Thành Trúc nhắm mắt, quay mặt qua một bên, đã không còn lòng nào muốn nói chuyện nữa.
Một tuần trước, dáng người của anh ta vẫn còn cao lớn, vẻ mặt cũng có tinh thần phấn chấn, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã suy sụp ủ rũ giống như người già.
Mẹ Tôn cảm giác được sự quyết tâm của con trai nhưng bà ta vẫn không muốn yếu thế, lại quay người đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, bà ta chảy nước mắt đi vào phòng, giọng nói mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Được, mẹ đồng ý cho hai đứa đăng ký kết hôn, cũng sẽ cho sính lễ, nhưng cô ta nhất định phải an phận ở nhà, mẹ chỉ có một yêu cầu đối với cô ta, đó chính là chăm sóc con tử tế…”
“Thật, thật sao?” Tôn Thành Trúc cố gắng thốt thành tiếng.
Mẹ Tôn cười lạnh: “Con đã như thế rồi, mẹ còn có thể nói dối hay sao? Nhưng mẹ nói cho con biết, đây là sự nhượng bộ cuối cùng của mẹ.”
Tôn Thành Trúc thở phào nhẹ nhõm, lập tức muốn ngồi dậy đi tìm Lục Giai Giai nhưng cơ thể của anh ta quá suy yếu, vừa ngồi dậy đã choáng váng.
Mẹ Tôn thấy con trai mình liều mạng vì Lục Giai Giai như thế, trong lòng chửi một tiếng hồ ly tinh.
Bà ta nghe nói con bé đó mới mười bảy tuổi, đợi vào cửa rồi bà ta sẽ nghĩ cách trị cô.
“Con ăn cơm trước đi, đợi khỏe rồi lại đi tìm cô ta sau.” Mẹ Tôn nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, rất nhanh đã bưng một bát mì vào trong, bà ta nói với vẻ quái gở: “Lần này có thể yên tâm ăn cơm được chưa?”
Lục Giai Giai mở bình sứ nhỏ ra, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi hương nhẹ của thảo dược.
Chỉ dựa vào mùi hương đã cảm thấy thuốc mỡ rất có tác dụng rồi.
Đầu ngón tay của cô xoa một ít ở bên ngoài, trên ngón tay màu trắng dính thuốc mỡ màu xanh nhạt, cô soi gương rồi bôi một lớp lên trán.
Vừa bôi lên chưa bao lâu đã có cảm giác mát lạnh, giống như thuốc mỡ đang ngấm vào trong da.
Lục Giai Giai soi gương nhìn cẩn thận, sau đó mới hài lòng cất thuốc mỡ còn lại đi.