Cô đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Hoa đang cầm quần áo phơi bên ngoài.
Lục Hảo không có tinh thần gì mấy, vừa nhìn đã biết lòng nặng tâm sự.
Lục Giai Giai cũng không phải kẻ ngốc, nếu cô với Lục Hảo đổi vị trí cũng sẽ lo lắng cho hoàn cảnh của mình.
Cô đi đến bên cạnh cô bé, xoa đầu cô gái trẻ: “Tiểu Hảo.”
Lục Giai Giai vừa gọi tên của cô bé, đôi mắt của Lục Hảo đã lập tức đỏ hoe, cô bé mím chặt môi, cưỡng chế không rơi nước mắt.
Trong lòng Lục Giai Giai buồn bã, ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Lục Hảo sững sờ, sau đó cẩn thận đặt cằm lên vai Lục Giai Giai, nức nở nói: “Cô út, có phải cháu rất vô dụng phải không? Có phải quá nhát gan không? Nhưng cháu cũng không muốn như thế…”
“Không sao, Tiểu Hảo là bé gái dũng cảm nhất, cố gắng nhất mà cô từng gặp.” Mới đầu Lục Giai Giai không muốn kêu anh hai ly hôn chính là vì sẽ làm tổn thương đứa trẻ, cô xoa đầu đứa nhỏ, chỉ an ủi chứ không nói thêm gì khác.
Nước mắt của Lục Hảo rơi tí tách, cô bé nắm áo của Lục Giai Giai, nức nở một lúc mới từ từ dừng lại được.
Đợi cô bé trút hết cảm xúc, Lục Giai Giai mới nắm vai của Lục Hảo, chậm rãi đẩy ra rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Hảo, cháu đã rất giỏi rồi, cháu phải tin tưởng ánh mắt của bà nội. Hơn nữa, cháu cũng sẽ có thêm hai em gái nữa. Bọn họ cũng sợ hãi và bất an như cháu, cháu không cần phải lấy lòng bất cứ ai, cũng không cần ép bản thân phải chấp nhận ngay lập tức, tình cảm cần phải từ từ bồi dưỡng ra, cô muốn nói với cháu không phải tất cả mẹ ruột đều thương con, cũng không phải tất cả mẹ kế đều không thương con.”
Lục Giai Giai lau nước mắt cho cô bé: “Tin cô, tất cả vẫn sẽ giống như trước đây, cháu sẽ sống một cuộc đời còn tốt hơn những gì bản thân cháu tưởng tượng.”
“Cuộc đời còn tốt hơn tưởng tượng…” Lục Hảo ngước mắt lên nhìn, không nhịn được mà lẩm bẩm.
“Đúng vậy, Tiểu Hảo, cố gắng học hành, sau này làm chuyện mà mình muốn làm chứ không phải bó buộc ở thôn Tây Thủy này.”
“Chuyện muốn làm ạ?” Lục Hảo ngơ ngác hỏi: “Nhưng cháu vẫn chưa biết mình muốn làm chuyện gì cả?”
“Rồi sẽ có thôi, trên đời này có rất nhiều nghề nghiệp.” Lục Giai Giai nâng gương mặt nhỏ lên nghĩ: “Ừm, ví dụ như bác sĩ, luật sư, giáo viên, nhà thiết kế, ngoại ngữ…”
“Nhiều như vậy ạ.” Đôi mắt của Lục Hảo sáng ngời.
“Đúng vậy, Tiểu Hảo, cuộc đời của cháu sẽ không bị giới hạn ở đây, bên ngoài vẫn còn nhiều thứ đáng giá và tốt hơn đang đợi cháu, bây giờ chẳng qua cháu chỉ đang trải qua một đoạn nhỏ của đời người mà thôi.”
Lục Hảo nhìn Lục Giai Giai rồi lại nhìn bầu trời, đột nhiên vô cùng khao khát cuộc sống tương lai.
Cô bé thích học, chăm chỉ học hành đối với cô bé mà nói không thể đơn giản hơn.
“Ngoan, đừng sợ, cháu còn ông nội, bà nội, cha và cô út mà, xung quanh đều là người thân của cháu.” Lục Giai Giai nhéo mặt cô gái nhỏ: “Cháu lại nghĩ đến hai em gái mới tới xem, các em chỉ có mẹ của mình, bọn họ chắc chắn cũng sợ hãi và bất an như cháu, nói không chừng còn sợ hơn cháu, sợ bọn cô sẽ bắt nạt mình.”
Đúng rồi. Lục Hảo nghĩ đến hai em gái mới sẽ tới nhà mình, hình như các em chỉ có một người thân là mẹ kế.
Lục Hảo lắc đầu: “Cháu sẽ không bắt nạt họ đâu.”
Lục Giai Giai thuận thế chỉ dẫn: “Cho nên cháu thấy ai đáng thương hơn, xung quanh cháu có rất nhiều người thân, còn em gái mới lại chỉ có mỗi mẹ mình là người thân.”
“Vậy chắc chắn các em đáng thương hơn rồi.” Nỗi sợ trong lòng Lục Hảo lập tức tan biến, cô bé nghĩ ngợi: “Cháu tuyệt đối sẽ không bắt nạt các em, sẽ coi các em như em gái ruột của mình, để bọn họ không còn sợ như cháu nữa.”
“Ngoan.” Lục Giai Giai cười: “Tiểu Hảo là bé gái lương thiện nhất.”
Thật ra đứa trẻ nghĩ không nhiều, chỉ là muốn cảm giác an toàn thôi.
Gương mặt của Lục Hảo hơi hồng lên.
Lục Giai Giai lại nói: “Thật ra Tiểu Viên cũng rất sợ đúng không? Tiểu Hảo cũng phải an ủi em gái cho tốt, cháu xem bà nội dữ như vậy, làm sao có thể để các cháu bị bắt nạt được? Ngược lại em gái mới tới cần sự giúp đỡ của Tiểu Hảo nữa đó.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Lục Giai Giai vì an ủi tâm trạng của đám trẻ nên chia bánh hoa quế mà hôm nay Tiết Ngạn tặng cho cô cho mỗi người một miếng.
Gần đến trưa, nhóm người mẹ Lục trở về.
Vừa đến nhà, bà ta đã vào nhà bếp uống một bát nước to.
Lục Giai Giai nhìn vẻ mặt của Lục Cương Quốc, không còn khẩn trương như lúc đi, cả người đã thả lỏng hơn, đôi mày cũng không nhíu chặt như mới đầu nữa, thiết nghĩa cuộc xem mắt hôm nay rất thành công đi.
“Mẹ, khi nào anh hai kết hôn ạ?” Lục Giai Giai hỏi thẳng.
Mẹ Lục thở ra một hơi: “Mười lăm đồng tiền sính lễ, lại thêm một bộ quần áo mới, một tuần sau đi đăng ký kết hôn, nhà làm bảy mâm.”