Người xung quanh bàn tán sôi nổi, chút cảm giác may mắn trong đáy lòng Cao Chiêu Đệ đó hoàn toàn bị đánh tan, cô ta nhìn Lục Giai Giai, sau đó đẩy đám người bên cạnh ra rồi chạy ra ngoài.
Cô ta chạy quá nhanh, không hề dừng chân, trực tiếp vấp một cái.
Cao Chiêu Đệ: “…”
Cao Điểm cũng nhìn thấy mặt của Lục Giai Giai, bà ta đỡ Cao Chiêu Đệ đi ra ngoài, nhỏ giọng chửi mắng: “Tao đã nói không quay lại rồi mà mày cứ đòi quay lại, bây giờ thấy mất mặt chưa?”
“…” Lục Giai Giai thì lại chẳng hiểu gì cả, cô cũng không biết chuyện sáng nay, chỉ nghiêng mặt qua nhỏ giọng hỏi Tiết Ngạn: “Đó là ai vậy?”
“Không biết.” Tiết Ngạn lắc đầu, đôi mắt anh nhìn khúc vải mà Lục Giai Giai ôm trong lòng: “Nhận hết rồi, không thích có thể tặng cho người khác, nhưng vải đỏ đó phải giữ lại, hôm kết hôn có thể mặc.”
“!” Lục Giai Giai lại cúi thấp đầu, ngón chân co lại khẩn trương.
Có thể cho cô chút thời gian giảm xóc được không, cứ nhắc nhở cô mãi thế.
Khác với buổi đính hôn của Lục Giai Giai, bên nhà Lục Thảo hoàn toàn không có ai tới.
Bác gái cả Lục ở ngoài cửa nhìn mẹ Lục mặt mày hớn hở, có sự so sánh mãnh liệt này, trong lòng bà ta giống như có tảng đá lớn đè lên.
Bà ta chậm rãi đi về nhà mình, nhìn Lục Thảo đang vừa chải tóc vừa ngâm nga.
Máu nóng lập tức vọt lên đầu bà ta, bà ta đi thẳng tới đánh bay cái lược trong tay Lục Thảo xuống đất, chỉ hận không thể hét lên chói tai: “Rõ ràng điều kiện nhà chúng ta cũng không kém, có thế nào đi chăng nữa mày cũng có thể gả cho một người đàn ông không tồi, tại sao lại biến bản thân thành ra ti tiện như thế?”
Mấy chữ cuối cùng, bác gái cả Lục nhấn mạnh vô cùng, bà ta không hiểu, không tài nào hiểu được rốt cuộc Lục Thảo đang nghĩ cái gì nữa.
…
Gà mái trong nhà vốn đang cục ta cục tác, bác gái cả Lục vừa nổi nóng, nó đã ngừng kêu, cổ nghển ra, sau khi nhìn hai giây rồi vội đập cánh chạy mất.
Lục Thảo nhìn cái lược bị ném xuống đất, cô ta thả bím tóc ra, đối diện với lời chất vấn của bác gái cả Lục mà không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn tươi cười: “Mẹ, con biết bây giờ mẹ đang giận, nhưng sau này Lục Giai Giai nhất định có thể sống tốt hơn con được sao?”
“…”
“Còn nữa, chẳng qua Tiết Ngạn chỉ là một thằng nhà quê chân lấm tay bùn, còn Châu Văn Thanh lại là thanh niên trí thức trong thành phố, cứ đợi rồi xem, sẽ có một ngày anh ấy về thành phố và con cũng sẽ là người thành phố, thế sự vô thường, tương lai thế nào chẳng ai biết được!”
Lục Thảo nhặt cái lược lên, cô ta không ngờ Lục Giai Giai lại thật sự gả cho tên ma quỷ Tiết Ngạn đó, cứ đợi sau này sống ngày khổ sở đi.
Ngược lại cô ta muốn xem sau này Lục Giai Giai sẽ bị đánh thành cái dạng gì.
“!” Bác gái cả Lục muốn bổ đầu Lục Thảo ra: “Mày còn muốn làm người thành phố cơ à? Bây giờ mày kết hôn có nhà không? Mày với Châu Văn Thanh ở đâu? Sinh con nuôi thế nào? Mày đã từng nghĩ qua chưa?”
“Bây giờ Văn Thanh có thể ra đồng làm việc, anh ấy còn có thể đọc thơ cho con nghe. Mẹ, mẹ đừng cả ngày chỉ biết nghĩ mấy chuyện ăn uống như thế, sung túc về mặt tinh thần mới là quan trọng nhất, còn nữa, nhà họ Tiết cũng có nhà đâu.”
“…” Bác gái cả Lục váng hết cả đầu, vội vàng chống vào cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, bà ta thở hổn hển: “Bây giờ tiền lương một tháng của Tiết Ngạn có thể xây được một căn nhà, hai tháng có thể quây một cái sân nhỏ, làm sao có thể không có nhà ở được? Thím hai mày thông minh như thế, làm sao có thể tùy tiện gả con gái mình cho người ta, chắc chắn đã sớm cân nhắc cả rồi.”
“Con chẳng thèm mấy thứ đó.” Lục Thảo bĩu môi.
Bác gái cả Lục nhìn vẻ mặt này của cô ta mà nổi điên, vung một cái vả tới: “Cái thứ rắc rối, nhân lúc còn sớm cút ra ngoài cho tao, bằng không tao sẽ đánh mày chết tươi.”
Lục Thảo ôm mặt bật khóc.
Hai năm trước Tôn Thành Trúc từng tới thôn Tây Thủy một lần, chỉ nhớ đại khái phương hướng, ai ngờ đạp xe qua đây lại lạc đường, hỏi mấy người mới mò rõ được vị trí chính xác.
“Mẹ, mẹ đến nhà họ Lục nhất định phải nói chuyện tử tế đó.” Tôn Thành Trúc lau mồ hôi trên mặt, lại nói: “Bây giờ Giai Giai vẫn chưa đồng ý gả cho con. Lúc con gặp cô ấy, cô ấy còn không bằng lòng kết đối tượng với con nữa. Thái độ của mẹ nhất định phải tốt, nếu cha mẹ cô ấy đồng ý, nói không chừng Giai Giai sẽ đồng ý.”