“Yên tâm đi, mấy bà già nông thôn đó, bà nào thấy tiền cũng không cần con gái, nhiều năm như vậy mẹ đã gặp nhiều rồi.” Mẹ Tôn ngồi trên xe đạp nắm áo con trai: “Con yên tâm, mẹ cho nhà họ bọn họ sính lễ ba mươi đồng tiền, trực tiếp mua đứt Lục Giai Giai, sau này đừng liên lạc với mấy người đàn bà nông thôn đó nữa…”
“Mẹ, mẹ có thể đừng nói mấy lời vô dụng đó được không, hình như bây giờ Giai Giai có công việc rồi, làm sao cô ấy có thể vứt bỏ cha mẹ mình được?” Tôn Thành Trúc nhíu chặt mày, hai chân trực tiếp hạ xuống đất chống xe đạp.
Anh ta cắn răng nói: “Nếu con không lấy được Lục Giai Giai, con sẽ…”
Anh ta không nói lời tiếp theo ra, nhưng nhiều năm như vậy anh ta đã có dự định.
“Thì làm sao, con nói đi, con còn muốn làm sao hả?” Mẹ Tôn ngồi yên sau nổi nóng túm áo con trai.
Tôn Thành Trúc không chịu được kéo một cái, gào lên: “Đủ rồi!”
Mẹ Tôn đột nhiên bị dọa giật bắn mình, nhưng lại cảm thấy bị con trai làm mất mặt, bà ta vừa kéo vừa khóc: “Mẹ nuôi con lớn như thế, rốt cuộc con muốn thế nào đây, tất cả những gì cha mẹ làm đều là vì con, nhưng con xem bây giờ con vì một đứa con gái mà không cần mẹ ruột nữa.”
Mẹ Tôn gào khóc, sau lưng Tôn Thành Trúc truyền tới cơn đau nhức, anh ta ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt lặng lẽ nhìn ghi đông.
Mẹ Tôn cảm thấy không đúng, bà ta dừng lại nhìn vẻ mặt của Tôn Thành Trúc, chỉ thấy anh ta căng da mặt, không có biểu cảm gì.
Bà ta lập tức hơi hoảng, lại giục anh ta: “Con nói đi chứ.”
Tôn Thành Trúc lạnh lùng mở miệng: “Hôm nay là ngày tốt, con không muốn cãi nhau với mẹ, đừng ép con nữa.”
Mẹ Tôn dừng động tác lại, bà ta không ngờ đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời trước đây bây giờ lại trở nên lạnh lùng và vô tình như thế.
Tôn Thành Trúc đạp xe tiếp: “Lần này con không lừa mẹ, không lấy được Lục Giai Giai thì con đi.”
“Đi, con có thể đi đâu?”
Tôn Thành Trúc không đáp, giọng nói thuận theo tiếng gió bay về nơi xa.
Mẹ Tôn còn nghĩ một lúc xem nên làm bộ thế nào.
Buổi trưa nhà họ Tiết ở lại nhà họ Lục ăn cơm, mẹ Lục nấu một con gà, lại xào một con thỏ.
Cha Tiết ở phòng khách nói chuyện với cha Lục, đảm bảo sẽ cố xây nhà nhanh nhất có thể, vì muốn biểu hiện cho tốt còn chủ động yêu cầu vào nhà bếp nấu cơm.
Ông ta vô cùng thành thật và hàm hậu: “Ở nhà đều là tôi nấu cơm, sau này nếu như Giai Giai không muốn nấu cơm thì để tôi nấu, đương nhiên, kết hôn rồi nên để tiểu tử thối này học, đợt này tôi nhất định sẽ từ từ dạy dỗ nó.”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai ở bên cạnh vô cùng tò mò, cô huých khuỷu tay vào người Tiết Ngạn, nói: “Sau này em sẽ không nấu cơm mỗi ngày đâu đó, bác trai nói đúng, anh nhân khoảng thời gian này tranh thủ học với bác ấy đi.”
“… Đang học rồi.” Tiết Ngạn căng da đầu.
Cha Tiết nấu cơm rất đơn giản, thêm nước sạch và thêm muối, nếu xào rau lúc bỏ ra chính là một đống đen sì.
Nói đến chuyện làm việc nhà, Lục Giai Giai nhíu mày, cô than thở: “Đột nhiên không muốn kết hôn, gả cho anh còn phải nấu cơm, còn phải giặt quần áo, còn phải may quần áo, dọn dẹp vệ sinh, dọn nhà…”
Trước đây cô cũng từng nghĩ đến mấy vấn đề này rồi, nhưng Lục Giai Giai biết Tiết Ngạn chắc chắn sẽ không chỉ để mình cô làm việc nhà.
Nhưng đến lúc này đột nhiên cô lại nghĩ ngợi lung tung.
Lục Giai Giai mím môi, lẽ nào đây chính là chứng sợ hãi trước khi kết hôn sao?
“Anh sẽ làm, ở nhà đều là anh dọn dẹp.” Tiết Ngạn vội vàng thấp giọng: “Anh muốn lấy em, không phải muốn kêu em qua đó chăm sóc anh, mà là anh muốn chăm sóc em.”
Lục Giai Giai hơi dừng lại, sau đó khóe môi hơi nhếch lên.
Cô phát hiện ra Tiết Ngạn thật sự càng ngày càng biết nói chuyện.
Anh không nhiều lời nhưng vô cùng biết làm việc, hơn nữa không cần người khác mở miệng anh đã tự động giúp nhà họ Lục gánh đầy nước và bổ củi.
Mẹ Lục cười ngoác mồm kéo đến tận mang tai.
Bà ta thích người thông minh, không giống ba đứa con trai của bà ta, không nói không làm, nói rồi mới làm.
“Hôm nay tới cầu hôn sao có thể làm việc được? Mau qua đây rửa mặt đi.” Mẹ Lục vẫy tay với Tiết Ngạn, cười vô cùng hiền từ.
Một giờ trưa, Tôn Thành Trúc và mẹ Tôn mới đến thôn.
Tôn Thành Trúc vừa xuống xe đã hỏi thăm Lục Giai Giai, trực tiếp kéo một bà cô tới hỏi: “Có phải Lục Giai Giai ở thôn các bác không? Nhà cô ấy ở đâu?
Chuyện nhà họ Lục đính hôn toàn thôn không ai không biết, Triệu Xã Hội trốn ở nhà buồn bực không vui.
Bác gái Triệu thương con trai, nhàn rỗi không có việc gì, ăn cơm xong đi dạo trong thôn, không ngờ lại gặp phải một đôi mẹ con đi tìm Lục Giai Giai.
Thanh niên trước mặt lớn lên cao ráo, mặt cũng tuấn tú, chỉ là hơi gầy.