Người đàn bà phía sau ăn mặc vô cùng thời thượng, tóc uốn xoăn, bên trên mặc áo dài tay màu đỏ, chân đi giày da nhỏ.
“Cậu tìm Giai Giai làm gì? Là người của anh ba con bé sao?” Bác gái cả Triệu đánh giá kỹ càng thân phận của hai người trước mặt.
Tôn Thành Trúc lắc đầu: “Không phải, bác nói cho tôi biết nhà cô ấy ở đâu là được, tôi tìm cô ấy có chuyện.”
“Có chuyện à.” Bác gái Triệu nói: “Nếu là chuyện tốt thì hôm nay cậu có thể đi, nếu là chuyện không tốt cho lắm vậy tôi khuyên cậu hôm nay đừng đi, dù sao con bé Lục hôm nay cũng đính hôn, đừng làm hỏng ngày vui.”
“Đính, đính hôn?” Đầu Tôn Thành Trúc như trúng một gậy, anh ta gần như không tìm được giọng của mình: “Đính hôn gì? Bác nói là ai? Người tôi tìm là Lục Giai Giai, Lục Giai Giai cơ mà!”
Anh ta cố gắng nhấn mạnh tên.
…
“Đúng rồi, là Giai Giai đó, hôm nay Giai Giai đính hôn…” Bác gái Triệu lẩm bẩm với ánh mắt nghi ngờ: “Cậu không biết sao?”
Hai người này ăn mặc không tồi, bác gái Triệu có hơi không đoán được thân phận của bọn họ.
Đầu óc mẹ Tôn cũng mơ hồ, bà ta ngây người ra tại chỗ, nhìn thấy ánh mắt của Tôn Thành Trúc trống rỗng mà trong lòng bất an.
Bà ta không những không cảm thấy mừng rỡ, ngược lại còn thấy áp lực.
Vậy mà Lục Giai Giai đã đính hôn, không có khả năng, rõ ràng cô muốn bám vào con trai bà ta để gả vào nhà họ Tôn cơ mà, làm sao có thể gả cho người khác được.
Mẹ Tôn bĩu môi cười: “Làm sao có khả năng đó được? Lục Giai Giai mà chúng tôi nói từng làm ở đoàn văn công, lớn lên cũng được, làm sao có thể đính hôn được?”
“Đúng là hôm nay người ta đã đính hôn rồi, người cầu hôn là Tiết Ngạn, gần như người toàn thôn này đều biết.” Bác gái Triệu nhìn hai người này với vẻ cảnh giác: “Các người từ đâu tới? Không có khả năng đính hôn cái gì? Sao người ta lại không có khả năng đính hôn? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, không phải các ngươi muốn gây sự đấy chứ?”
“Tiết Ngạn… Tiết Ngạn, là Tiết Ngạn.” Tôn Thành Trúc lầm bầm cái tên này.
Lúc trước em họ của Lục Giai Giai từng nói đến chuyện của Lục Giai Giai và Tiết Ngạn.
Là thật, Tôn Thành Trúc cười khổ thành tiếng, cho dù anh ta có không bằng lòng tin đến đâu cũng không có cách nào thay đổi được, Lục Giai Giai hôm nay đính hôn chính là Lục Giai Giai mà anh ta thích.
“Con muốn đi xem, con muốn đi xem…” Tôn Thành Trúc hoảng hốt nhìn xung quanh, muốn đoán nhà nào là nhà họ Lục.
Nhưng anh ta nhìn vài giây vẫn không thu hoạch được gì, chỉ cảm thấy trời đất chao đảo.
“Thành Trúc, Thành Trúc, con sao thế?”
Giọng của mẹ Tôn như có như không vang lên bên tai anh ta, nhưng sự tồn tại của bà ta càng khiến Tôn Thành Trúc nổi nóng hơn.
Anh ta trừng to mắt túm lấy bác gái Triệu: “Nhà họ Lục ở đâu? Bác nói cho tôi biết nhà họ Lục ở đâu?”
Bác gái Triệu vừa nhìn đã biết người này tới gây sự rồi nên không lên tiếng, Tôn Thành Trúc bước nhanh tới hướng khác, lại hỏi vài người đi đường, cuối cùng cũng xác định được hướng nhà họ Lục.
Nhà họ Tiết và nhà họ Lục đã ăn cơm trưa xong, chuyện của hai đứa trẻ coi như đã hoàn toàn định đoạt, cha Lục và mẹ Lục đang tiễn người nhà họ Tiết thì cách đó không xa có một đôi mẹ con đi tới.
Mẹ Tôn gọi với theo, Tôn Thành Trúc thì bước nhanh ở đằng trước, vừa liếc mắt anh ta đã nhìn thấy Lục Giai Giai trong sân.
Cô gái phải điềm tĩnh, dựa theo truyền thống, cô không thể đi ra cửa tiễn người nhà họ Tiết ra ngoài, bằng không sẽ bị người khác nói chỉ hận không thể gả sớm.
Đây là một chuyện cực kỳ làm mất mặt nhà gái.
Trong nhà hơi bừa bộn, mặt đất còn đầy vỏ kẹo rơi, Lục Giai Giai vừa cầm cái chổi lên định quét sân, liếc mắt cái đã nhìn thấy Tôn Thành Trúc định chạy đến cửa.
Lục Giai Giai: …”
Ba anh trai chặn anh ta lại: “Cậu là ai? Chạy tới nhà tôi làm gì?”
“Dẫn cậu ta tới chỗ vắng người đi.” Tiết Ngạn thấp giọng.
Ở cửa đông người khó tránh khỏi sẽ thu hút sự nhòm ngó của người khác.
Cho dù từ đầu đến cuối không phải lỗi của Lục Giai Giai nhưng vẫn sẽ có người ở sau lưng đàm tiếu.
Tôn Thành Trúc rất nhanh đã bị bốn người đàn ông lôi đi, mẹ Tôn ở bên cạnh nôn nóng gào to: “Các người muốn làm gì? Mấy người các người làm gì đấy?”
“Còn ồn ào thêm một câu nữa thì bà đây sẽ vả lật mặt bà.” Mẹ Lục trực tiếp ở phía sau đẩy mẹ Tôn một cái.
Bà ta nhận ra Tôn Thành Trúc, nhưng biết rất ít về chuyện năm đó vì Lục Giai Giai chưa bao giờ nói với bà ta.
Lần duy nhất khiến bà ta nổi trận lôi đình là một lần mua lương thực nhiều nhất đó, người đàn bà này bắt bẻ bọn họ, lấy tiền của bà ta mà còn cực kỳ khoa trương kiêu ngạo, mắt chỉ thiếu trợn ngược lên trời.