Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 443 - Chương 443: Đây Là Muốn Làm Gì Đây?

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 443: Đây là muốn làm gì đây?

“Không có việc gì thì bớt đàm tiếu đi, cẩn thận có ngày vỡ mồm!” Lục Thảo cũng không khách sáo, nói xong đã quay người đi ngay.

Người phụ nữ phì một tiếng: “Dám làm còn sợ người khác nói, cái thứ không biết xấu hổ!”

“…” Lục Thảo hoàn toàn không ngờ danh tiếng của mình lại kém đến như thế.

Trước đây mấy người này nhìn thấy cô ta đều mỉm cười, thậm chí còn gọi Tiểu Thảo Tiểu Thảo, không ngờ đến nay đã quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.

Từ nhỏ đến lớn cô ta cũng chưa từng chịu sự coi thường như thế.

Lục Giai Giai thấy Lục Thảo đi rồi cũng bước nhanh qua, không ngờ người phụ nữ đó lại gọi Lục Giai Giai.

Lục Thảo quay đầu nhìn thấy một màn này, cô ta lẩm bẩm.

Trước đây Tiết Ngạn bị người trong thôn xa lánh, bây giờ Lục Giai Giai đã là vợ chưa cưới của anh, có thể có kết cục tốt đẹp gì?

Cô ta đứng dưới tàng cây cách đó không xa, đợi xem trò cười.

“Có chuyện gì sao ạ?” Lục Giai Giai quay đầu.

Cô lớn lên xinh đẹp nhưng vừa nhìn đã biết là ngoan ngoãn, người phụ nữ vội vàng tiến lên.

Đây là muốn làm gì đây?

Vậy mà Lục Thảo lại thấp thoáng có hơi kích động.

Người phụ nữ chạy đến bên cạnh Lục Giai Giai, dưới ánh mắt của mọi người, móc từ trong túi ra một nắm lạc đã rang chín: “Giai Giai, thật sự cảm ơn cô đã dạy con nhà chúng tôi viết chữ, cô không biết chứ thằng nhãi con nhà tôi bây giờ cũng biết viết tên của mình rồi.”

“Không cần đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.” Lục Giai Giai đẩy lạc về, cô chỉ dạy cháu trai cháu gái trong nhà viết chữ, những đứa trẻ khác đều là tự mình làm.

“Đây là lạc nhà rang đấy, không lấy tiền.” Người phụ nữ nhất quyết đòi nhét vào túi Lục Giai Giai.

Bây giờ có thể ăn được đều là đồ tốt, mang đồ ăn tặng cho người khác nghĩa là vô cùng thích.

Lục Giai Giai đẩy hai lần, cuối cùng cầm mấy hạt lạc rời đi.

Lục Thảo cứng ngắc người tại chỗ, cả người từ trên xuống dưới như bị hắt một xô nước lạnh, đôi vai sụp xuống.

Trên đường có vài người chào hỏi Lục Giai Giai, nhưng vừa gặp được Lục Thảo sắc mặt lập tức khó coi hẳn đi, hoặc là quay lưng thì thầm vài câu, hoặc là dứt khoát bĩu môi quay ngoắt mặt đi.

Lục Thảo: “…”

Cô ta tức đến nghiến răng ken két, cố tình dừng chân đợi Lục Giai Giai.

“Lục Giai Giai, bây giờ chắc chị rất đắc ý đấy nhỉ? Nhưng tôi nói cho chị biết, cuộc sống tương lai còn dài lắm, Tiết Ngạn chẳng qua chỉ là một thằng nhà quê chân lấm tay bùn, nhưng Châu Văn Thanh lại là thanh niên trí thức ở thành phố về quê, con đường tương lai rộng mở.”

Cô ta đếm kỹ các ưu điểm của Châu Văn Thanh: “Châu Văn Thanh biết đọc sách viết chữ, xuất khẩu thành văn, cũng biết viết thơ tình cho tôi, còn Tiết Ngạn biết gì hả? Chỉ có mỗi sức khỏe.”

Lục Giai Giai mở to đôi mắt nhìn Lục Thảo, chỉ đứng ở nơi đó, con ngươi màu lưu ly lóe sáng dưới ánh mặt trời, không nhìn rõ là vui hay giận.

“Sao chị không nói?” Lục Thảo giậm chân.

Lục Giai Giai nhướn mày, đáp: “Vậy cô mau kết hôn với Châu Văn Thanh đi.”

Gương mặt nhỏ của cô bình tĩnh, Lục Thảo cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Kết hôn, chúng tôi sắp kết hôn rồi, chị cứ đợi mà xem, ngược lại tôi muốn xem chị sống tốt hay là tôi sống tốt.”

“…” Lục Giai Giai chẳng muốn lãng phí thời gian với cô ta.

Cuộc sống là của mình, so đo với người khác làm gì.

Cô vòng qua Lục Thảo đi tới nơi làm việc.

Lục Thảo siết nắm tay, đi về phía ký túc xá thanh niên trí thức.

“Châu Văn Thanh, vợ cậu tới tìm cậu này.”

Chuyện hai người buổi tối lén lút tư tình không ai không biết, cho dù bây giờ đã đính hôn nhưng vẫn khó tránh khỏi bị coi thường.

Châu Văn Thanh chịu sự xa lánh của các trí thức khác, bọn họ không muốn tiếp xúc với anh ta.

Anh ta đi ra khỏi phòng với vẻ mặt khó coi, bây giờ anh ta đã hoàn toàn bị Lục Thảo hủy hoại rồi.

“Cô tới tìm tôi làm gì?” Châu Văn Thanh đóng sầm cửa lớn của ký túc xá thanh niên trí thức, gân xanh trên trán nổi lên, nhìn thấy Lục Thảo là muốn ói.

Đặc biệt là nghĩ đến cái ngày cô ta vu hại mình đó, anh ta chỉ hận không thể vả cô ta một cái.

“Văn Thanh, anh còn giận sao?” Lục Thảo bối rối vuốt bím tóc to của mình: “Hôm đó em cũng không có cách nào khác, ai kêu anh chia tay với em, còn nữa, anh đã tới nhà bọn em cầu hôn rồi, bây giờ em là đối tượng của anh, sao không thể tới tìm anh?”

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Mẹ em kêu em tới hỏi anh, khi nào thì hai chúng ta kết hôn.”

“… Qua một thời gian nữa hãy nói sau, bây giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng.”

 


Bình Luận (0)
Comment