Lục Thảo lập tức nghiêm mặt: “Không được, chúng ta nhất định phải kết hôn ngay, bằng không anh hối hận thì phải làm sao? Em không đợi lâu được nữa đâu đấy, anh nghĩ cách tìm nhà đi, em cho anh nửa tháng, nếu như anh không lấy em vậy đừng trách em lên thị trấn tố cáo anh.”
“…” Sắc mặt của Châu Văn Thanh lúc trắng lúc xanh.
Anh ta nhìn gương mặt to bè của Lục Thảo, còn hối hận hơn cả uống thuốc độc. Châu Văn Thanh không hiểu tại sao khi ấy anh ta lại không cần Lục Giai Giai, ngược lại quấn lấy Lục Thảo.
Sắc mặt anh ta như tro tàn: “Cô về nhà đợi đi, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng khoảng thời gian này đừng tới tìm tôi.”
Châu Văn Thanh về phòng giống như một kẻ ngốc, những thanh niên trí thức khác ở xung quanh không có một ai để ý đến anh ta, anh ta lăn qua lăn lại rất lâu vẫn không ngủ được, buổi tối bò dậy ngồi ở cửa ngây người.
Có một trí thức nam ra ngoài nhìn thấy Châu Văn Thanh, chủ động ngồi bên cạnh.
Anh ta giống với Châu Văn Thanh, lúc làm việc thích lén lười.
Anh ta vắt chéo đôi chân: “Cậu nói đi, cậu biến mình thành cái dạng này làm gì? Nói một câu khó nghe thì tôi cảm thấy cậu lời rồi đấy.”
“Lời?” Châu Văn Thanh cảm thấy đối phương đang nói móc mình.
“Sao lại không phải là lời nhỉ, cậu nhìn Lục Thảo vẫn chưa đến tuổi kết hôn nên cũng không cần đăng ký kết hôn, cậu kết hôn rồi sẽ có người giúp cậu làm việc nhà, cũng có người giúp cậu làm việc đồng áng, đợi vài năm nữa có thể về thành phố cứ phủi mông đi thẳng là được, đàn ông chúng ta cũng có chịu thiệt gì đâu?”
Sắc mặt của Châu Văn Thanh thay đổi: “Nhưng cô ta lớn lên…”
“Nhìn mặt cái gì chứ? Tìm một con nha hoàn còn nhìn mặt sao?”
“…”
Buổi tối Lục Thảo hưng phấn đến mức không ngủ được, cô ta ngồi dậy nhìn sang nhà bên.
Lục Giai Giai gả cho một thằng nhà quê, mà cô ta thì gả cho người thành phố.
Đặc biệt là Lục Giai Giai theo đuổi Châu Văn Thanh lâu như vậy cũng không thành công, nhưng bây giờ Châu Văn Thanh đã lấy cô ta.
Rồi sẽ có một ngày cô ta sẽ sống tốt hơn Lục Giai Giai gấp trăm lần.
…
Trời còn chưa sáng, nhà họ Lục đã thức dậy dọn dẹp, đồ đạc đều sắp xếp xong, Lục Giai Giai mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn bầu trời mờ mịt, đôi mắt có thế nào cũng không mở ra được.
Cô vừa tỉnh dậy không thích để ý đến người khác, chỉ biết cắm đầu giúp làm việc, sau đó ngồi lên ghế mà không có tinh thần gì, chống má chợp mắt một lúc.
Mẹ Lục thấy cô quá buồn ngủ mới đuổi cô về phòng nghỉ ngơi, Lục Giai Giai lắc đầu, rụt cổ ngồi thườn người.
Đám nhỏ còn hào hứng hơn cô, trong nhà bày cỗ, đồ ăn ngon nhiều, buổi sáng cũng không nấu cơm, Lục Viên đang cầm đồ viên chiên gặm.
Còn có thịt rán thơm phức khiến người ứa nước miếng.
Lục Giai Giai cũng lấy một miếng ra ăn, Tiết Ngạn đang bưng đồ, thấy cô thì duỗi tay, đẩy cái chậu viên chiên về phía cô.
Lục Giai Giai vừa ngẩng đầu đã thấy anh, gương mặt nhỏ nở nụ cười.
Yết hầu của Tiết Ngạn hơi di chuyển.
Bàn tiệc của nhà họ Lục có chừng mực, mẹ Lục khống chế chất lượng thức ăn, chỉ có hai món thịt, những món khác đều là rau trộn.
Khoảng chín giờ, Lục Cương Quốc ra ngoài đi đón Trịnh Tú Liên, vừa bước ra cửa đã bị Đại Sơn hoang mang hoảng loạn ôm chặt chân.
“Cha ơi, cha mau cứu mẹ con với, mẹ con sắp bị bà ngoại bán đi rồi!”
Nhà họ Lục vừa rồi còn náo nhiệt lập tức yên tĩnh hẳn.
“Bán cái gì? Quốc gia không cho phép làm mấy chuyện này, bán rồi mày tìm đại đội trưởng đi.” Mẹ Lục đảo trắng mắt, đẩy cha Lục ra ngoài.
Chuyện này quả thật nằm trong phạm vi chức trách của cha Lục.
“Thằng hai, chuyện này không đến phiên mày quản, mày mau đi đón dâu đi.” Mẹ Lục buồn bực nói.
Bà ta tuyệt đối không thể để Lục Cương Quốc và Điền Kim Hoa dây dưa quan hệ gì nữa, bằng không chỉ sợ Điền Kim Hoa lại định quấn lấy anh ta.
Hôm nay là ngày đại hỷ, Đại Sơn mặc quần áo rách rưới, giày chạy còn rớt một chiếc, trên tay trên chân đều là bùn.
Cha Lục đi ra ngoài với sắc mặt khó coi, mặt mày nặng nề: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đại Sơn rụt cổ, ôm chân Lục Cương Quốc không buông, nhỏ tiếng khóc: “Cha, cha cứu mẹ đi…”
Lục Cương Quốc duỗi tay đỡ Đại Sơn dậy, nói: “Có chuyện gì thì nói với đại đội trưởng, cha với mẹ con đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, không có lý do đi cứu cô ta.”