Hôm nay anh ta kết hôn, hơn nữa anh ta đã đăng ký kết hôn với Trịnh Tú Liên rồi, ngày kết hôn lại chạy đi cứu Điền Kim Hoa vậy chẳng phải là giẫm lên mặt mũi của Trịnh Tú Liên hay sao.
Trải qua nhiều ngày như thế anh ta cũng nghĩ thông rồi, nếu hôm nay anh ta đi cứu Điền Kim Hoa, với tính cách của cô ta chắc chắn sẽ quấn riết lấy anh ta đến chết.
Lúc nên cắt đứt nhất định phải cắt đứt!
“Cha!” Đại Sơn nhìn Lục Cương Quốc với vẻ khó chịu: “Cha không cần con với mẹ nữa sao?”
“Cha chưa bao giờ không cần con.” Trong lòng Lục Cương Quốc cũng vô cùng nặng nề, giọng của anh ta khàn đặc: “Không phải là con không cần cha hay sao?”
Đại Sơn ngây người ra tại chỗ.
Cậu bé nhìn người nhà họ Lục phía sau.
Phải rồi, cậu ta vì mẹ mà không cần ông bà nội, không cần cha, không cần cô út, cũng không gần các chị em của mình.
“Đi nào, nói với ông.” Cha Lục cúi người bế Đại Sơn đến chỗ xa.
Vốn là ngày đại hỷ đột nhiên lại gặp chuyện như thế, khách khứa tới đều đưa mắt nhìn nhau.
Lục Giai Giai đi lên bảo: “Anh hai, anh đi đón chị hai trước đi, cha sẽ xử lý mấy chuyện này.”
Lục Cương quốc đã không còn tinh thần khí như trước nữa, khóe miệng anh ta mấp máy, nhấc chân rời đi với vẻ nặng nề.
Mẹ Lục nói không quản Đại Sơn chính là không bao giờ quan tâm đến nữa, bà ta quay đầu trở về sân.
Lục Giai Giai đặt ngón tay lên cằm, nghĩ đến lời mà Đại Sơn vừa nói.
Nhà họ Điền bán Điền Kim Hoa đi, không phải chính là gả cô lần hai đấy chứ.
Tiết Ngạn đi đến bên cạnh cô: “Mấy chuyện này bác trai sẽ giải quyết, yên tâm đi.”
“Em không lo chuyện này, em chỉ đang nghĩ sau này Đại Sơn phải làm thế nào?” Lục Giai Giai kể cho Tiết Ngạn nghe nỗi băn khoăn trong lòng mình: “Thứ qua cầu rút ván như Đại Sơn đã khiến mẹ em tổn thương, bà cụ chắc chắn sẽ không nhận đứa cháu trai như nó nữa, nếu như anh hai đón nó về, mẹ em chắc chắn sẽ cho phòng hai bọn họ ra ở riêng.”
Nói đến đây, gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai vô cùng nghiêm túc: “Cộng thêm Đại Sơn, vậy là phòng hai có sáu đứa con, sáu đứa con đó, anh nói anh hai với chị hai em có thể nuôi kiểu gì? Đến lúc đó chắc chắn người nào cũng đói đến mức da bụng dính da lưng.”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Từ đầu đến cuối đều là bản thân anh hai em chọn con đường này, anh với anh ta khác nhau.”
Sự so sánh đột ngột này khiến Lục Giai Giai có hơi ngơ ngác, cô tò mò hỏi: “Khác chỗ nào?”
“Nếu em sinh sáu đứa con cho anh, anh nhất định có thể nuôi sống tụi nó!” Giọng nói của Tiết Ngạn vô cùng nghiêm túc.
“…” Đôi mắt của Lục Giai Giai dần trợn tròn, cô lườm anh: “Sáu đứa, em là lợn nái chắc?”
Sinh hết đứa này đến đứa khác, cô phải sinh sáu năm, Lục Giai Giai chợt có hơi tức tối: “Em không đẻ.”
Cô cũng không phải lấy chồng để đặc biệt sinh con.
“Vậy cứ tùy tiện sinh một đứa đi.”
“…” Đột nhiên giảm năm đứa, còn là tùy tiện sinh một đứa, trẻ con mà cứ như bắp cải trắng ấy.
“Bé trai hay bé gái đều được, là em sinh thì anh đều thích.” Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai không dời.
Trên gương mặt trắng nõn của Lục Giai Giai lộ ra màu hồng phấn, sau đó lại chớp mắt.
Nói qua nói lại, sao lại nói đến chuyện hai người bọn họ sinh con chứ?
Lục Giai Giai đẩy Tiết Ngạn ra, suýt chút nữa thì xù lông nhím: “Anh cách xa em một chút!”
Cha Lục rất nhanh đã quay về, ông ta tường thuật lại lời Đại Sơn đã nói với mình.
“Điền Kim Hoa sắp bị cha mẹ cô ta gả cho tên góa vợ năm đó, cô ta không đồng ý, ba bốn hôm nay vẫn luôn bị trói, ngay cả Đại Sơn cũng bị trông chừng, hôm nay sắp bị đưa đi rồi.”
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Đại Sơn ngồi xổm ở ngoài cửa, đói đến mức mặt mày vàng vọt, gầy tong teo, hai mắt vô thần.
Cha Lục thấp giọng: “Nếu trong thôn có loại chuyện bán con gái này, tôi là đại đội trưởng không thể không quản, thằng tư, con lên thị trấn báo án đi, còn lại phải xem bọn họ xử lý thế nào.”
“Vậy Đại Sơn…” Lục Nghiệp Quốc hỏi.
Mẹ Lục bĩu môi: “Đại Sơn cái gì mà Đại Sơn? Nó vào hộ khẩu nhà họ Điền, là người nhà họ Điền rồi, mày còn muốn bị nhà họ Điền quấn lấy sao, coi như chuyện trong thôn xử lý là được, bớt nhúng tay vào.”
“Bà nói luôn ở đây, ai thích thì cứ việc nhúng tay vào chuyện của Đại Sơn, dù sao bà mày cũng không quản.”