Nói thật, nếu không phải vì sự hạn chế của thời đại thì anh hai cô thật sự không xứng với Trịnh Tú Liên.
“Tới rồi, tân nương tới rồi.”
Mọi người được mời tới lớn tiếng hô.
Lục Giai Giai chạy ra đằng trước mở cửa phòng hai, để Lục Cương Quốc cõng Trịnh Tú Liên vào.
Vào phòng, bên ngoài còn có hai cô gái nhỏ khoảng chừng bảy, tám tuổi, tóc bện rết, thắt dây buộc tóc màu đỏ, trông vô cùng hoan hỉ.
Chỉ là gầy gò, mặt mày vàng vọt, không có chút huyết sắc nào, phù hợp với đặc trưng của đại đa số người ở thời đại này.
Cô gái trẻ vừa đợi Trịnh Tú Liên ngồi lên giường đã lập tức chạy qua nắm chặt áo mẹ, hai đôi mắt to nhìn xung quanh với vẻ thấp thỏm.
Lục Giai Giai cúi người, cười một cách vô cùng vô hại: “Hai cô gái xinh xắn này tên là gì thế?”
Đối với trẻ con mà nói, chị gái xinh đẹp rất dễ có thể chiếm được sự yêu thích của bọn trẻ.
Hai cô gái nhỏ vốn còn sợ hãi nhìn Lục Giai Giai mấy giây, rồi mới hé cái miệng nhỏ: “Cháu là Lục Thư.”
“Lục Tâm…”
Trịnh Tú Liên cười rạng rỡ nhìn Lục Giai Giai, xoa đầu hai đứa con gái: “Đây là cô út.”
Cô ta nói chuyện trời sinh mang theo âm điệu mềm mại, vô cùng dịu dàng thoải mái, ánh mắt nhìn Lục Giai Giai cũng rất yêu thích.
Cô ta lớn hơn Lục Giai Giai mười tuổi, cũng biết cô rất được yêu chiều, nếu đã gả đến nhà họ Lục, Trịnh Tú Liên đã chuẩn bị sẵn sàng coi Lục Giai Giai như em gái mình mà chiều chuộng.
Cô ta giải thích: “Lúc đăng ký kết hôn đã đổi họ cho hai đứa tụi nó.”
Chị hai quá dịu dàng, Lục Giai Giai ngược lại có hơi ngại ngùng, cô nhìn ra ngoài cửa: “Đến giờ ăn cơm rồi, em đi bưng cơm cho mọi người nhé.”
Mọi người đều đã ngồi vào bàn, cha Lục và mẹ Lục chạy qua chạy lại vô cùng bận rộn.
Tiết Ngạn đang bưng thức ăn, thấy Lục Giai Giai đi qua trực tiếp bưng một bát to thịt viên, lại lấy ba, bốn cái bánh ngô đưa cho cô.
…
Lục Giai Giai cười ngọt ngào, quay người đi vào tân phòng.
“Ăn cơm thôi.” Cô đặt bát thịt viên lên cái bàn nhỏ trong phòng, lại quay người đóng cửa.
Hai cô gái nhỏ ngửi thấy mùi thơm mà nuốt nước miếng liên tục, bọn trẻ ngẩng đầu nhìn Trịnh Tú Liên, sau khi có được câu trả lời lập tức chạy qua.
Trịnh Tú Liên nhìn về phía Lục Giai Giai: “Em gái, không cần chăm sóc bọn chị đâu, em cũng đi ăn cơm đi.”
“Ừm, em ăn xong rồi lại qua đây.”
Đại Sơn và Lục Nghiệp Quốc đến đồn cảnh sát, Đại Sơn lắp bắp nói rõ tình hình.
Bây giờ không phải xã hội cũ, cha mẹ không thể tùy tiện gả con gái cho người ta.
Lục Nghiệp Quốc nói: “Hôm nay vốn nên là cha tôi tới, nhưng nay anh hai tôi kết hôn nên chỉ có thể là tôi tới.”
Nhân viên công tác gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi ghi chép, nhân viên công tác cũng xuất phát.
Trên đường trở về, Đại Sơn cúi đầu hỏi Lục Nghiệp Quốc: “Chú tư, có phải bà nội cũng không cần cháu nữa không?”
Động tác đạp xe đạp của Lục Nghiệp Quốc hơi dừng lại, anh ta đáp: “Cháu không nên hỏi bà nội có phải không cần cháu không? Mà nên hỏi cha mẹ cháu, cũng không thể vì bà nội nuôi cháu một khoảng thời gian, cho dù cháu làm sai chuyện gì thì bà vẫn phải nuôi cháu cả đời được, người nên nuôi cháu là cha mẹ cháu.”
Đại Sơn bám vào khung xe trước mặt òa khóc: “Chú tư… cháu sai rồi, bà ngoại không tốt với cháu một chút nào cả, bà ta lừa cháu, bà ta cũng không tốt với mẹ cháu…”
“Có phải cháu muốn về nhà không?” Lục Nghiệp Quốc không thích vòng vo tam quốc mà hỏi thẳng.
Đại Sơn chỉ khóc chứ không đáp.
Lục Nghiệp Quốc mím môi: “Cháu biết mẹ chú, bà nội cháu tại sao lại kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với cháu không?”
Đại Sơn lắc đầu.
“Nếu cháu là một người lạ hoặc là người không có tí liên quan gì chửi bà như vậy, bà chưa chắc sẽ thật sự nổi giận, nhưng nếu bà đã đánh đổi tình cảm chân thành, một khi người này cắn ngược lại bà một cái, bà sẽ lập tức ném đi.”
Đại Sơn cúi đầu khóc.
Lục Nghiệp Quốc nhìn con đường trước mặt, giọng nói nặng nề: “Lúc mẹ chú tám tuổi thì mẹ ruột qua đời, sau đó ông ngoại lại lấy một bà vợ khác, vợ mới lại sinh thêm bốn đứa con, lúc bà ấy sinh đứa con thứ tư thì khó sinh mà qua đời, ông ngoại nát rượu, mẹ chú một mình gồng gánh cả gia đình, cuộc sống vô cùng khó khăn. Mẹ đánh đổi tất cả vì em trai em gái, nhưng cháu biết không? Mấy đứa em trai em gái đó ăn của mẹ, uống của mẹ, cuối cùng toàn một lũ qua cầu rút ván!”
Tiếng khóc của Đại Sơn ngừng lại, Lục Nghiệp Quốc không nhìn thấy vẻ mặt của cậu bé, chỉ nói tiếp: “Bà ấy vì gom sính lễ cho em trai mà liều mạng làm việc, mùa đông năm ấy vô cùng lạnh, bà bị viêm phổi, người mà bà ấy đã cố hết sức lực bảo vệ lại không một ai để ý đến bà ấy, thậm chí còn chẳng muốn đưa bà ấy đi bệnh viện.”