“Mấy đứa em trai em gái đó tưởng bà ấy chết chắc rồi, ở ngoài cửa luôn miệng nói bà ấy là người ngoài, chỉ là một con trâu trong nhà, sớm nên chết đi.”
Lục Nghiệp Quốc hít một hơi thật sâu: “Cho nên đời này bà ấy cũng không thể tha thứ cho người cắn ngược lại mình, căm thù nhất chính là người đã nhận lợi ích của bà ấy còn muốn quay đầu chửi bà ấy.”
“Bà ấy không phản đối anh hai đón cháu về, cũng không phản đối người khác quan tâm cháu, chỉ là bà ấy mãi mãi sẽ không để ý đến cháu nữa.”
“Đại Sơn, mẹ chú sẽ không bao giờ còn là bà nội của cháu nữa!”
Đại Sơn sững sờ, cả người run lên: “Không bao giờ…”
Cậu bé vẫn có hơi không hiểu được từ này.
“Đúng, không bao giờ.” Lục Nghiệp Quốc dùng sức đạp xe đạp, anh ta thở dốc: “Con người bà ấy rất thiên vị, người một nhà cho dù bản thân có mệt bao nhiêu khổ bao nhiêu cũng sẽ bảo vệ, không cho phép bất cứ ai bắt nạt, nhưng nếu đã ném đi rồi thì sẽ không bao giờ nhặt về nữa!”
…
Rất nhanh bữa tiệc đã kết thúc, mẹ Lục và mấy bác gái chơi thân đang cọ nồi rửa chậu.
Mẹ Lục đẩy Lục Giai Giai ra ngoài làm việc: “Chỉ có chút việc này, con ở nhà làm gì? Đến lúc đó lại ám mùi khắp người.”
“Em gái, em mau đi đi, chậm trễ công việc thì phiền lắm.” Trương Thục Vân cũng gấp rồi.
Lục Giai Giai: “…”
Cô ra ngoài cửa với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lại qua nửa tiếng nữa, có nhân viên công tác tới cửa tìm cha Lục.
Cha Lục đứng dậy cùng rời đi, Lục Nghiệp Quốc thả Đại Sơn xuống.
Trên chân cậu bé không có giày, đồ cũng rơi ở nhà họ Điền nên chỉ có thể cõng cậu bé về.
Mẹ Lục chẳng buồn quản, rửa bát được một nửa thì Trịnh Tú Liên thay đồ từ trong phòng đi ra ngoài, cũng cùng mọi người dọn dẹp.
Cô ta biết người nhà họ Lục thế nào nên cũng không có gì khác người, điều quan trọng nhất là sống cho tốt thôi.
Có người nổi hứng thú: “Lần này Cương Quốc thật sự lấy được một cô vợ tốt rồi, lớn lên đẹp còn cần mẫn.”
Mẹ Lục ngẩng đầu: “Đúng đó, con dâu tôi đều là chọn nghìn chọn vạn, nhìn trúng người có thể không tốt hay sao? Vợ thằng cả năm đó cũng là tôi chọn rất lâu đó.”
Trương Thục Vân có được sự khẳng định, làm việc càng bán sức hơn.
Nửa sau buổi chiều đã dọn dẹp xong mọi thứ, cha Lục và Lục Nghiệp Quốc cũng về nhà.
Mẹ Lục đảo trắng mắt chẳng hỏi gì cả, hai đứa con dâu hiểu nhiên cũng không dám hỏi gì.
Đến buổi tối, mẹ Lục chia cơm, đồ còn thừa trong nhà khá nhiều nên mỗi người được nửa bát thịt.
Đặc biệt là Lục Thư và Lục Tâm, hai người rất lâu chưa được ăn thức ăn tốt như vậy, vẻ mặt đều ngập trong ý cười.
Bọn họ và Lục Hảo, Lục Viên ở chung không tồi, tuy rằng mới quen được vài tiếng nhưng cứ như chị em ruột.
Giữa đám trẻ dễ ở chung, nhưng giữa trẻ con với người lớn lại không dễ xây dựng tình cảm như vậy.
Lục Hảo và Lục Viên vẫn rất xa cách Trịnh Tú Liên.
Lục Giai Giai không dám ở trước mặt đông người như thế nhắc đến Điền Kim Hoa, đợi ăn cơm xong, cô kéo Lục Nghiệp Quốc ra ngoài tản bộ.
“Còn có thể thế nào nữa?” Lục Nghiệp Quốc xua tay: “Cùng lắm chỉ là cảnh cáo cha Điền với mẹ Điền, hơn nữa với tính cách của Điền Kim Hoa chỉ hận không thể cắt thịt trên người mình cho em trai ăn, anh thấy chưa qua mấy ngày nữa bản thân cô ta sẽ đồng ý thôi.”
Lục Giai Giai ngẩng đầu: “Vậy Đại Sơn thì sao? Có phải nó muốn về nhà họ Lục không?”
“Không biết, nhưng nếu nó cứ đòi về nhà họ Lục, cả gia đình anh hai chỉ có thể ra ở riêng.”
“Sau đứa con đó!” Lục Giai Giai nghĩ thôi đã thấy da đầu tê rần rồi, cô nói: “Anh tư, nếu như anh kết hôn đừng đẻ nhiều con như vậy nhé, vì tinh lực của người chỉ có nhiêu đó thôi, rất dễ bỏ qua sức khỏe tâm lý của con.”
“Sao lại nói đến đẻ con vậy?” Lục Nghiệp Quốc cũng không biết nghĩ gì mà cúi đầu ngượng ngùng.
“Không nói với anh nữa, em về nhà ngủ.” Lục Giai Giai quay người đi về.
Phòng hai đã kết hôn, Tiết Ngạn lại sắp phải lên thị trấn làm việc.
Trong nhà đang xây phòng, một mình cha Tiết không thể xử lý được.
Tiết Ngạn nghĩ ngợi, kêu hai anh em nhà họ Lục tới giúp đỡ, mỗi ngày đều trả tiền công, thuận tiện giám sát những người khác một chút.
Lục Ái Quốc và Lục Cương Quốc xua tay: “Sao chúng tôi có thể lấy tiền được?”