Da cô mềm mại, đầu ngón tay đỏ lên, ngón trỏ và ngón giữa thay phiên đổi, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn cẩn thận, chỉ sợ khâu không đẹp.
Châu Văn Thanh không kìm lòng được mà đi vào.
Lục Hảo đang bế Lục Dạ phơi nắng, cô bé nhìn thấy Châu Văn Thanh đi vào lập tức đứng dậy, mặt đỏ lên gọi: “Cô út, Châu… tên xin cơm tới rồi!”
Châu Văn Thanh: “…”
Lục Giai Giai vừa nâng mắt đã nhìn thấy Châu Văn Thanh đứng trong sân nhà bọn họ, tay cô cầm kim, đứng dậy: “Anh tới đây làm gì?”
“Giai Giai, anh có chuyện tới tìm bác trai.”
“Vậy anh tới văn phòng thôn xem thử đi.’ Lục Giai Giai chẳng buồn để ý đến anh ta, trước đây cô muốn báo thù cho cơ thể này nên dự định hành hạ Châu Văn Thanh tơi tả.
Nhưng sau khi hiểu hết toàn bộ tình huống, biết Châu Văn Thanh chính là một tên ăn trắng mặc trơn lừa tiền, trong đó cũng có nhân tố Trình Ánh Huyên cam tâm tình nguyện nữa.
Trước đó đã dạy dỗ anh ta, hơn nữa bản thân mình cũng đã đính hôn rồi, hoàn toàn không muốn dây dưa với anh ta làm gì, lỡ như người này chó cùng rứt giậu thì lại mất nhiều hơn được.
Còn nữa, Châu Văn Thanh sắp kết hôn với Lục Thảo, Lục Thảo cũng không phải người yên tĩnh gì, sau này Châu Văn Thanh chỉ có thêm phiền phức mà thôi.
Cô hà tất phải dây vào!
Lục Giai Giai nhìn Châu Văn Thanh với vẻ ghét bỏ: “Anh còn không đi mau!”
Châu Văn Thanh quay đầu bước một bước ra ngoài nhưng vẫn quay đầu lại với vẻ không cam lòng: “Lục Giai Giai, anh sắp kết hôn.”
“…” Lục Giai Giai chậm rãi nâng mí mắt lên: “Cả cái thôn này có ai không biết trí thức Châu anh sắp kết hôn, đêm hôm khuya khoắt cùng đồng chí nữ chui vào rừng cây nhỏ, lại còn cởi áo. Trí thức Châu, có phải anh coi chuyện tối đó thành thành tích mà đi khắp nơi rêu rao không, không bằng anh chạy đến cửa nhà nói với ông mấy bà kia đi.”
Anh ta có ý này sao?
“Chị cả!” Lục Giai Giai thấy anh ta vẫn bất động, trực tiếp gọi Trương Thục Vân.
Trương Thục Vân đang dọn nhà, vừa nghe thấy tiếng vội chạy ra: “Em gái, sao thế?”
“Trong nhà có người…” Lục Giai Giai còn chưa nói xong, vừa quay đầu đã không thấy Châu Văn Thanh đâu nữa.
Lục Giai Giai: “…”
Cô khâu mặt giày một lúc lại chạy đến phòng bếp làm cá dưa chua.
Trịnh Tú Liên chủ động đi qua giúp, cô ta nhìn mấy con cá to trong nhà bếp, nhìn vài cái rồi quay đầu, rồi lại nhìn thêm vài cái nữa.
“Em gái, chú ba cũng thương em quá, còn nghĩ cách mua cá cho em.”
“Anh ba em xưa nay vẫn thương em.” Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên cười.
Trịnh Tú Liên nhìn con cá mà phát thèm.
Tới nhà họ Lục mấy ngày này, ngày nào cũng ăn thịt, còn có thể uống nước cháo.
Trước đây chỉ khi đón tết mới có thể ăn được đồ ngon như vậy, nhưng tới nhà họ Lục gần như ngày nào cũng được ăn.
Cô ta lại thầm thấy may mắn vì đã gả qua đây.
Trịnh Tú Liên nhìn Lục Giai Giai, nói thật, cô thật sự đáng được người khác đối xử với mình tốt như vậy.
…
Rất ít có người nào cống hiến nhiều cho gia đình như vậy mà không kiêu căng chút nào, cũng chưa từng ỷ vào việc bản thân đánh đổi cho người nhà rất nhiều mà kiêu ngạo thượng đẳng.
Cô từng nghe người khác nói, mấy năm nạn đói đó đều là em chồng ở đoàn văn công này chống đỡ khẩu phần lương thực cho gia đình.
Một cô gái trẻ mười ba mười bốn tuổi, đối mặt với môi trường ác liệt như thế, cô không nghĩ bản thân sẽ sống tiếp thế nào mà là chọn giúp cả nhà sống sót.
Cho dù là một người trưởng thành cũng chưa chắc đã có thể hy sinh và đánh đổi được như vậy.
Trịnh Tú Liên nghĩ, người nhà họ Lục được Lục Giai Giai đánh đổi và đối xử thật lòng nhiều như thế, chiều chuộng cô thêm không phải là nên làm hay sao?
Sống nhiều năm như vậy, có thể gặp được một người thân bằng lòng trả giá vì mình nhiều như vậy, còn có gì phải so đo tính toán nữa.
Trịnh Tú Liên biết Lục Giai Giai không thích cạo vảy cá, dù sao các cô gái trẻ đều không thích dính mùi tanh lên người nên cô ta chủ động nhận lấy.
Cô ta cũng không giỏi cạo vảy cá cho lắm, dù sao lúc có thể ăn được cá cũng không nhiều, nhưng có thể cạo vảy cá cũng là một loại cảm giác hạnh phúc.
Hai người lần mò mười mấy phút cuối cùng cũng làm xong.