Một con cá hai, ba cân, hai con cá khoảng hơn năm cân, được một chậu đầy ắp.
“Em gái, nấu nhiều như vậy sao?” Trịn Tú Liên có hơi tiếc của.
Lục Giai Giai đập một quả trứng gà rưới lên trên: “Còn có gia đình bác Tiết nữa, còn nữa, hôm nay các anh làm việc thể lực, phải bồi bổ sức khỏe mới được.”
Lúc trẻ tuổi chịu thiệt, già rồi cơ thể sẽ chịu tội.
Trịnh Tú Liên vẫn có hơi tiếc.
Hai người nấu một nồi to, Lục Giai Giai múc riêng nửa chậu để ra, đợi anh hai về lại kêu anh ta mang tặng nhà họ Tiết.
Mẹ Lục trở về thấy Lục Giai Giai nấu một nồi cá, vội vàng đóng cửa nhà bếp.
Bà ta dặn dò Trịnh Tú Liên: “Vợ thằng hai, con cũng phải dặn dò Lục Thư và Lục Tâm cho kỹ, kêu tụi nó đừng nói lung tung ra ngoài.”
“Mẹ, trong lòng con hiểu rõ, đã nhắc tụi nhỏ từ sớm rồi ạ.” Trịnh Tú Liên cười dịu dàng.
Lục Giai Giai nhìn cô ta.
Chị hai thông minh hơn chị cả nhiều, mẹ cô thật sự quá biết chọn người, đợi sau này điều kiện tốt lên, phòng hai chắc chắn sống không tệ.
Buổi tối, đám trẻ đi cắt cỏ heo trở về, trước khi ăn cơm mẹ Lục lại lên tiếng: “Ngày mai trường học khai giảng, mấy đứa dậy cho sớm, có tinh thần một chút, nghe thấy cả chưa?”
“Vâng.” Năm cô gái nhỏ hô vang nhất.
Thạch Đầu khều ngón tay: “Bà nội, cháu cũng muốn đi học.”
“Cháu vẫn chưa đến tuổi, người ta không nhận.” Mẹ Lục đảo trắng mắt.
Thạch Đầu mới năm tuổi, bây giờ trẻ con đi học sớm nhất là sáu tuổi.
Mẹ Lục bĩu môi: “Giáo viên đã nói rồi, không dạy học sinh ở độ tuổi cháu, đi sớm như vậy làm gì, bây giờ vẫn còn ngốc không nghe hiểu được gì cả, lãng phí tiền làm gì? Còn muốn giống cha cháu, năm nào cũng thi được trứng ngỗng hay sao?”
Lục Ái Quốc: “…”
“Đợi chị cháu về thì kêu chị dạy cho, đợi đến khi cháu đi học, mấy đứa trẻ khác không biết viết chữ mà cháu đã biết viết chữ, muốn thế nào thì chém gió thế đó.” Mẹ Lục tẩy não.
Đôi mắt của Thạch Đầu sáng ngời, nói với Lục Hoa: “Chị cả, chị về nhà nhất định phải dạy em đó.”
Lục Hoa gật đầu.
Mẹ Lục bắt đầu chia cá.
Người trong nhà đều có thể ăn cay nên Lục Giai Giai thêm chút ớt, người nào cũng ăn đến túa hết mồ hôi.
Lục Dương ở bên này thỏa mãn đến mức sắp òa khóc: “Cha, ngon quá đi mất, con muốn làm con trai của chị Giai Giai.”
“Cút mẹ đi!” Cha Tiết là một người đọc sách vậy mà lại chửi tục.
“…” Tiết Khiêm cắn một miếng cá, híp mắt: “Cha, anh cả sắp về chưa ạ?”
“Ngày kia về thì phải?”
…
Từ sau khi đám trẻ đi học, trong nhà vô cùng yên tĩnh, Lục Giai Giai cũng không thích ở nhà, không có việc gì thì tới chỗ làm ôn tập.
Cô chỉnh sửa ghi chép số học mà mình đã làm xong, đợi Tiết Ngạn về lại từ từ dạy cho anh.
Lục Giai Giai định cùng Tiết Ngạn thi vào đại học.
Ngày kia, cô ăn xong cơm định đi làm thì nhìn thấy Châu Văn Thanh đi vào nhà bên cạnh.
Cô nhạy cảm quan sát được chuyện không đúng, vừa đi được vài bước thì nhìn thấy anh ta run lẩy bẩy cõng Lục Thảo đi ra ngoài.
Lục Thảo mặc một bộ đồ màu đỏ.
Đây là… kết hôn à.
Lục Giai Giai tìm xung quanh, không có bất cứ vị khách nào, cũng chẳng có gì hết.
Châu Văn Thanh cũng không dẫn người tới đón dâu, Lục Thảo cũng không có người tiễn cô ta, hai người cứ thành hôn như vậy.
Bác gái cả Lục thậm chí còn không ra khỏi cửa.
Châu Văn Thanh nhìn thấy Lục Giai Giai lại hé môi, Lục Thảo cũng nhìn thấy cô nhưng hất cao cằm với vẻ đắc ý.
Nhưng một giây sau, Châu Văn Thanh đã không chống đỡ được nữa, trực tiếp thả Lục Thảo xuống.
Thôn Tây Thủy có quy tắc tân nương rời nhà chân không dính đất, hoặc là tân lang cõng, hoặc là dùng xe kéo đi, đến nhà tân lang mới có thể giẫm xuống đất.
Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa nhà được vài bước mà Lục Thảo đã bị thả xuống.
Vẻ mặt của cô ta nặng nề, nhưng cô ta còn chưa nổi cáu thì Châu Văn Thanh đã bất mãn trước.
“Cô nặng quá, bình thường cũng không biết ăn ít một chút hay sao, tôi hoàn toàn không cõng nổi cô, cô nhìn các cô gái khác đều thon thả như vậy, cô béo như thế làm gì hả?”
“…’ Lục Thảo nhìn eo mình, lại không kìm lòng được mà nhìn eo của Lục Giai Giai, trong nháy mắt bị đả kích.
Cô ta vô cùng tức giận: “Sao em lại béo được? Em cũng như các cô gái khác thôi mà? Người khác đều nói em như vậy dễ sinh đẻ, còn gầy như mấy người đó đẻ con mới khó.”
Lục Giai Giai mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng.