Da đầu Lục Giai Giai tê rần, cô quay đầu tiếp tục trừng mắt nhìn anh: “Anh theo em làm gì? Em còn phải làm việc, công việc quan trọng nhất, anh có chuyện đến lúc đó lại nói sau.”
“Tại sao lại đi theo bọn họ?” Đôi mắt đen của Tiết Ngạn u ám: “Còn xem đến nhập tâm như vậy, mắt không thèm chớp.”
“Nào có?” Lục Giai Giai cảm thấy mình rất oan uổng, cô phát hiện ra thôn dân bắt đầu nhìn về phía bọn họ, chỉ có thể kéo Tiết Ngạn vào phòng.
Vừa vào cô đã nghiêm túc giải thích: “Em chỉ cảm thấy tò mò thôi, anh không cảm thấy hai người bọn họ kết hôn…”
Lục Giai Giai nghĩ một tính từ: “Quá, quá lạ hay sao? Em chưa từng thấy ai kết hôn như vậy cho nên mới muốn xem một chút.”
Tiết Ngạn biết Lục Giai Giai nói là thật, bằng không anh cũng không có khả năng bình tĩnh đến vậy.
“Vừa rồi em nhìn chằm chằm vào Châu Văn Thanh rất lâu.” Tiết Ngạn thấp giọng.
“…” Lục Giai Giai hung dữ với anh: “Em cũng không chỉ nhìn Châu Văn Thanh, em còn nhìn Lục Thảo.”
Tiết Ngạn im lặng, một lúc sau mới bảo: “Em vẫn nhìn Châu Văn Thanh.”
“…”
“Đã lâu như vậy chúng ta không gặp nhau, em gặp được anh không thấy vui chút nào hay sao?”
Tiết Ngạn cúi đầu, hạ mí mắt, vẻ mặt không có cảm xúc, Lục Giai Giai đã quá quen với chiêu trò này rồi: “Có phải lại muốn hôn không?”
Hôn thì hôn, Lục Giai Giai kéo mảnh áo trước ngực Tiết Ngạn, kiễng chân lên.
Tiết Ngạn hơi nâng mắt, bàn tay to đỡ eo Lục Giai Giai, sau đó ôm người trốn vào một mặt tường, nhấc chân đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, căn phòng lập tức tối tăm, nhiệt độ bên cạnh nóng nực, hơi ấm quẩn quanh trong không khí.
Lục Giai Giai cảm thấy ngay cả hô hấp cũng nóng hổi, cô cắn môi dưới, một tay đặt lên vai Tiết Ngạn.
Khi Tiết Ngạn hôn người tính xâm chiếm rất mạnh, mỗi lần gặp phải loại chuyện này đều giống như cắn xé con mồi, chiếm quyền chủ động, không cho phép người bên dưới phản kháng.
Cũng không biết có phải tách ra quá lâu hay không mà một bàn tay của Tiết Ngạn khóa hai tay Lục Giai Giai lại, sau đó giam cả người cô lại.
Lục Giai Giai nổi giận cắn vào môi anh, nhưng cơ thể mềm nhũn lại không đẩy được anh ra.
Tiết Ngạn lau vết máu bên khóe miệng, thấp giọng: “Là em nhìn Châu Văn Thanh trước.”
“…” Lục Giai Giai lại cắn một cái lên vai anh.
Người đàn ông này hoàn toàn chỉ đang tìm cớ cố tình bắt nạt cô thôi, ở chung lâu rồi, cô còn có thể không biết anh đang nghĩ gì hay sao.
Nếu như cô thật sự có ý với Châu Văn Thanh thì Tiết Ngạn còn có khả năng bình tĩnh nói chuyện với cô như vậy được sao, chỉ sợ…
Ừm, trong lúc nhất thời Lục Giai Giai cũng không nghĩ được Tiết Ngạn sẽ làm gì.
Nhưng cô biết chắc hẳn anh sẽ vô cùng giận dữ, mà không phải cố tình hờn dỗi như bây giờ.
“Thả em ra.” Lục Giai Giai đá vào chân Tiết Ngạn.
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn nhìn cô: “Vết cào lần trước vẫn chưa khỏi, thả ra em không được phép cào nữa.”
“…” Lục Giai Giai gật đầu.
Cô nhanh chóng tránh đi cách Tiết Ngạn mấy mét, giống như một con mèo vô lực, mềm mại ngồi trên ghế.
Tiết Ngạn lấy rất nhiều đồ mình mua được ở trong gùi ra.
Lục Giai Giai tùy tiện liếc mắt nhìn.
Kẹo bơ, bánh quy, còn có một lọ cua ngâm tương.
“Mấy thứ này đều để trong ngăn kéo, sau này đói có thể ăn bất cứ lúc nào.” Tiết Ngạn cất lộ cua ngâm tương đó vào túi của Lục Giai Giai: “Cái này cầm về, nếm thử xem vị thế nào? Ngon thì lần sau anh mang về cho em tiếp.”
Khi Tiết Ngạn nói chuyện, môi hơi mấp máy.
Nhưng Lục Giai Giai lại nhìn chằm chằm vào dấu răng ở môi dưới của anh, vừa rồi cô cắn rách môi anh, bây giờ trông vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã biết là bị người cắn.
Lục Giai Giai ủ rũ không muốn nói chuyện, cũng không biết Tiết Ngạn nói gì, trong đầu chỉ toàn là dấu răng trên môi anh.
Cuối cùng cô hạ quyết tâm, ném sách lên bàn, nhắm mắt gào lên với anh: “Đều tại anh, là anh cứ đòi giữ tay em trước, em bị khóa tay nên mới cắn anh.”
Tiết Ngạn dường như có hơi khó hiểu về cảm xúc đột ngột tới này của Lục Giai Giai.
Anh thấp giọng: “Cắn một cái cũng không sao.”
“Nhưng rách rồi.” Lục Giai Giai lập tức lo lắng: “Có dấu răng, người khác chắc chắn sẽ nhìn ra…”
Tiết Ngạn mím môi: “Có thể nói là anh tự cắn.”
“Bản thân anh có tin không?”
“Không sao, anh có thể xử lý được.” Tiết Ngạn lại duỗi tay lấy một đôi đế giày ra: “Đã làm xong rồi.”
Lục Giai Giai nhìn mũi kim tỉ mỉ bên trên, đột nhiên cô vô cùng hối hận vì đã cắn Tiết Ngạn.
Cắn chỗ nào mà chẳng được, tại sao cứ phải cắn vào môi.
Sau này cắn anh nên cắn những chỗ khác, cào anh cũng cào chỗ khác mới được.
…