Lục Thảo theo Châu Văn Thanh đi vào một căn nhà tồi tàn ở cuối thôn, cô ta đi vào với vẻ mặt mong chờ nhưng lại phát hiện gần như bên trong chẳng có gì cả.
Chỉ có một cái bàn và một cái giường chưa quét dọn, trên giường còn rất bẩn, phủ rất nhiều bụi đất, bên trên còn có rơm thối ẩm ướt đã biến đen.
Mà đồ của Châu Văn Thanh để trên đất trông cũng rất bừa bộn.
Lục Thảo: “…”
“Chỉ có nhiêu đồ thôi sao? Mấy thứ này chúng ta làm sao mà sống?” Lục Thảo nổi giận nhìn Châu Văn Thanh.
Cô ta đã thấy rất nhiều người kết hôn, nhưng nhà người khác cho dù có nghèo đến đâu cũng có nồi niêu xoong chảo.
Mà bọn họ chỉ có một căn nhà tồi tàn, không có một món đồ tân hôn nào cả.
Châu Văn Thanh ngồi trên cái ghế sạch sẽ duy nhất: “Cái này có thể trách tôi được sao? Nhà các cô gả con gái đi cũng không bỏ ra gì cả, hôm qua tôi thuê căn nhà này, lại tìm người sửa nóc nhà, đã tiêu hết sạch tiền rồi.”
“Cô nhìn những cô gái khác gả đi chí ít cũng mang theo ít đồ gia dụng, nồi niêu xoong chảo, nhưng cô thì chẳng có gì cả.”
Cơn giận của Lục Thảo lập tức tan biến, cô ta quả thật không có một chút của hồi môn nào hết.
Nghĩ đến chị cả mình kết hôn, lại nghĩ đến mình kết hôn, cô ta cảm thấy mẹ mình thật sự quá thiên vị, vậy mà lại không cho cô ta gì cả.
…
Châu Văn Thanh lấy thuốc mỡ trong hành lý của mình ra, nặn ra một ít bôi lên vết thương, anh ta liếc xéo nhìn Lục Thảo: “Mau đi dọn dẹp đi, lẽ nào cô muốn tối nay chúng ta ngay cả chỗ ngủ cũng không có sao?”
Lúc Lục Thảo ở nhà cũng lười biếng, cô ta nhìn việc nhà không biết đường nào mà lần, đứng nguyên tại chỗ một lúc.
Trong lòng cô ta hơi buồn bã, nhưng nghĩ lại, vẫn nhấc người đi dọn dẹp.
Trong phòng rất nhiều bụi, bộ đồ đỏ trên người cô ta rất nhanh đã dính đầy bụi bặm.
Lục Thảo dùng sức quét giường, bụi đất bay mù mịt, cô ta bị sặc ho sù sụ dữ dội, khóe mắt thậm chí còn ứa nước mắt.
“Tiểu Thảo.”
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới giọng của anh cả và anh hai.
Đôi mắt của Lục Thảo sáng ngời, mừng rỡ chạy ra ngoài.
Anh cả và anh hai mỗi người ôm một bao đồ, bọn họ đi vào nhà, phát hiện trong nhà hoàn toàn không có chỗ đặt đồ, nên dứt khoát trực tiếp để xuống đất như Châu Văn Thanh.
“Tiểu Thảo, đây là toàn bộ đồ của em trong nhà, mẹ kêu bọn anh đóng gói mang qua đây cho em.”
Lục Thảo mở ra nhìn, đều là quần áo và một vài thứ đồ nhỏ thường ngày vẫn dùng của mình.
Cô ta hỏi với vẻ không cam lòng: “Anh cả, em kết hôn mà chẳng có gì là sao? Em nhớ lúc chị cả kết hôn, mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ cho chị ấy, sao em lại không có gì cả?”
“Mẹ biết em sẽ hỏi nên kêu anh nói với em, lúc trước khi chị cả kết hôn được mười sáu đồng tiền sính lễ nhưng mẹ không lấy, đưa hết cho chị cả để lo sắm đồ đạc, để chị ấy được gả đi một cách nở mày nở mặt.” Anh cả nhỏ giọng nói.
“Em chỉ có hai đồng tiền sính lễ, vì may quần áo cho em mà mẹ còn phải thêm vào hai đồng tiền cho nên hiển nhiên không cho em thêm gì rồi.”
Lục Thảo ngẩn người.
Anh cả thở dài một hơi bất đắc dĩ, móc mấy tờ tiền từ trong túi ra: “Tiểu Thảo, đây là tiền riêng của anh với anh hai em, tổng cộng được năm hào, em tự xem sao mà dùng nhé.”
“Còn nữa, mẹ nói rồi, không có việc gì thì đừng về nhà mẹ đẻ, lo sống cho tốt đi.”
Lục Thảo vẫn chưa phản ứng lại được thì anh cả và anh hai đã đi, trong lòng cô ta khó chịu đến không thở nổi.
Rõ ràng cô ta đã gả cho người mà mình muốn gả, nhưng tại sao lại như mất đi nhiều thứ hơn vậy?
Lục Thảo chậm rãi đứng dậy, không biết nên làm thế nào.
“Nhà các cô đúng là tuyệt tình, con gái gả ra ngoài nói không cần là không cần nữa.” Châu Văn Thanh bĩu môi.
Lục Thảo vẫn đứng ngây người tại chỗ.
“Mau dọn dẹp nhà cửa đi, buổi trưa có muốn ăn cơm nữa không đây?”
Cái hôm Lục Thảo kết hôn đó, nhà họ Trương ở thôn Tây Thủy truyền tin tức đi.
Tuy rằng chân của Trương Lỗi bị thương nhưng được bác sĩ ở bệnh viện chiến địa cứu chữa đã giữ được chân lại.
Hơn nữa trong lúc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng còn cùng một nữ y tá ở bệnh viện chiến địa sinh lòng hảo cảm giữa đôi bên, hai người đã báo lên cấp trên và trở thành bạn đời cách mạng.
Người ở thôn Đông Thủy nghĩ đến hôn lễ của Lục Thảo không nhịn được mà thổn thức.
Đây đúng là nên là mệnh gì thì chính là mệnh đó!
Lục Giai Giai nghe được tin này cũng sững sờ, cô hỏi mẹ Lục: “Mẹ, mẹ biết trước hôm nay Lục Thảo sẽ kết hôn sao?”