Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Ai biết! Bác gái con hoàn toàn không nói, mẹ thấy bà ta chẳng nói cho ai cả đâu, chắc là không mở miệng nổi.”
Lục Giai Giai cố gắng làm giày, cô bảo: “Bạn đời cách mạng, nảy sinh tình cảm trong lúc sinh tử, nghe qua vô cùng mỹ miều, mẹ, mẹ nói xem không phải anh ba con cũng tìm chị ba cho con như vậy đấy chứ?”
“Không biết nữa, nếu nó có thể tự tìm thì mẹ vừa vặn cũng bớt chuyện.” Mẹ Lục đang nhóm lửa, bây giờ tuy thời tiết không còn nóng như trước nhưng vẫn túa mồ hôi cả người.
Bà ta quạt gió: “Ánh mắt của anh ba con cao, người mà nó nhìn trúng chắc chắn không tồi, mẹ chỉ cần chuẩn bị sính lễ là được rồi.”
“Anh ba quả thật rất lợi hại.” Lục Giai Giai chống cằm: “Cũng không biết anh ấy thích người thế nào.”
Cô đang nghĩ đến gương mặt của chị ba thì anh cả và anh hai về nhà.
Buổi trưa ăn cơm, Lục Nghiệp Quốc liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, nói: “Hôm nay Tiết Ngạn về.”
Ngón chân của Lục Giai Giai im hơi lặng tiếng nhúc nhích.
Lục Ái Quốc cảm thán: “Anh cảm thấy cậu ta làm bảo vệ cũng vất vả.”
“Sao vậy?” Mẹ Lục hỏi.
“Bọn họ còn phải huấn luyện, một người ngày thường cường tráng như Tiết Ngạn mà còn bị quật ngã, miệng có vết bầm tím, rách cả da luôn.”
Lục Giai Giai: “…”
Cô ngoan ngoãn ăn cơm, không ho he tiếng nào.
Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cô chỉ cắn một cái, bên trên còn có dấu răng, làm sao anh cả lại nhìn thành ngã được?
Đến chiều, cô về nhà từ rất sớm, đế giày đã làm xong rồi, mặt giày cũng làm xong luôn, chỉ cần khâu hai cái này lại với nhau là được.
Lục Giai Giai vừa quăng vừa quật, lúc này mới khâu được hết mũi này đến mũi khác, vừa bán sức làm giày được một lúc thì Tiết Ngạn đi vào.
Trước mặt Lục Giai Giai đổ một cái bóng, vừa ngẩng đầu cả người đã sững sờ.
Chỗ có dấu răng dưới môi của Tiết Ngạn biến thành mấy vết thương dài khoảng nửa ly, xung quanh còn hơi bầm tím.
Bây giờ đang kết vảy, nhưng lúc nói chuyện chắc chắn sẽ nứt ra.
Lục Giai Giai đau lòng nói: “Sao anh lại làm thành thế này?”
“Ngã.”
“…”
Buổi chiều chỉ có chị hai ở đây, chị hai thấy Tiết Ngạn đi vào trực tiếp về phòng mình chăm Lục Dạ.
Lục Dạ còn nhỏ tuổi, Trịnh Tú Liên lại vô cùng dịu dàng, vẫn luôn coi Lục Dạ như con gái đẻ của mình.
Bây giờ Lục Dạ thấy Trịnh Tú Liên là cười, rời người một lúc là chậm chạp đi tìm.
Trịnh Tú Liên thấy Lục Dạ mở to đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nương tình mà đóng lại.
“Nhìn, nhìn cô út.” Lục Dạ ôm cổ Trịnh Tú Liên làm nũng.
“…” Trịnh Tú Liên lấy con hổ nhỏ mà mình vừa mới khâu xong ra, hỏi: “Nhìn cô hút hay là muốn hổ con nào?”
Lục Dạ nghĩ ngợi, ôm hổ con đến một góc giường chơi.
Lục Giai Giai vừa đau lòng vừa nổi nóng.
Cô biết Tiết Ngạn sợ người trong thôn đàm tiếu cho nên mới cố tình tự làm mình bị thương.
Nhưng… Lục Giai Giai lại tức anh tại sao hôn mạnh như thế, nếu như anh dịu dàng một chút thì cô có thể cắn anh được sao?
Tiết Ngạn chỉ có thể về một ngày, buổi chiều phải lên đường về.
Anh thấy cửa đóng, tiến lên bế Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn nhíu mày: “Không nặng.”
“Là con gái chẳng ai muốn nặng.” Lục Giai Giai lại muốn cắn anh.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Đồ mang về cho em nhớ ăn hết.”
“Ừm.” Lục Giai Giai rất qua loa có lệ.
Vết sẹo trên trán cô gái nhỏ đã đen và khô lại, gần như sắp tróc vảy, một góc thậm chí đã lên da non, nhưng làn da lộ ra ngoại trừ hơi trắng một chút thì không hề lồi lên hay gì cả.
Khoảng thời gian này cô được nâng niu rất tốt, làn da trắng nõn rất có huyết sắc, môi vừa đỏ vừa mềm.
Tiết Ngạn mím môi, thấp giọng: “Một tuần chỉ có thể gặp một ngày.”
Lục Giai Giai rất hiểu chuyện đáp: “Công việc quan trọng, đợi qua vài ngày nữa em lên thị trấn có thể tới thăm anh.”
“Thăm anh?”
“Đúng rồi, em nghe nói nữ công nhân ở xưởng dệt vô cùng nhiều, em phải qua đó để bọn họ biết anh đã có vợ chưa cưới chứ.”
Tiết Ngạn vô cùng thích Lục Giai Giai có dục vọng chiếm hữu với anh như vậy, anh ôm người càng gần với trái tim mình hơn: “Vậy khi nào em đi thăm anh?”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Cái này chưa chắc, có khả năng là ngày mai, cũng có thể là ngày kia, em phải kiểm tra đột xuất.”
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn hơi di chuyển, giọng nói khàn đi: “Hôm sinh nhật em đi đăng ký kết hôn với anh đi, sau này sẽ không ai dám có ý với anh nữa.”