“…” Tiết Ngạn nhíu chặt mày lại, anh thấp giọng: “Đây là vợ chưa cưới của tôi!”
Sắc mặt của nam công nhân lập tức khó coi, chán nản rời đi.
Nhưng sắc mặt của Tiết Ngạn còn khó coi hơn.
Bây giờ nam nữ ở bên ngoài không thể quá lộ liễu, Tiết Ngạn chỉ có thể duỗi tay cầm balo trên vai Lục Giai Giai, cứ như vậy dẫn cô đi.
Lục Giai Giai: “…”
Cô gái trẻ yểu điệu mềm mại, vừa ngoan vừa đẹp, mà người đàn ông trước mặt cô vừa cao vừa cường trắng, trên mặt còn mang theo nét hung dữ, khiến không ít người thấy bất bình thay Lục Giai Giai.
“Đồng chí Tiết này không thể dịu dàng với đồng chí nữ một chút được sao? Cậu nhìn anh ta xem, hung dữ như vậy!”
“Nghe nói là vợ chưa cưới, chắc chắn là bị lừa rồi, cậu nhìn anh lớn lên cường tráng như thế, cô gái nhỏ thì lại mảnh khảnh, nói không chừng là bị dọa sợ nên mới đồng ý.”
“Vợ chưa cưới đẹp như vậy cũng không biết dịu dàng một chút, cậu nhìn thịt bắp chân trên người anh ta xem, sau này kết hôn làm sao mà chịu được?”
“Cô gái nhỏ chắc chắn sẽ khóc chết mất thôi, vừa nhìn đã biết không chịu được rồi.”
…
Chủ đề cũng không biết từ khi nào mà lệch lạc hẳn đi, nếu Lục Giai Giai là một con mèo nhỏ thì Tiết Ngạn chính là một con hổ, thuộc tính của hai người xung đột, chỉ riêng nghĩ thôi đã khiến người cảm thấy mặt đỏ tim đập rồi.
Lục Giai Giai duỗi tay kéo áo Tiết Ngạn, lúc này Tiết Ngạn mới chậm rãi thả balo của Lục Giai Giai ra, hai người cứ đi như vậy đến cửa ký túc xá.
Trương Thủy Tuyền dẫn người làm như vừa mới đi ngang qua, anh ta cười hì hì nói: “Anh Tiết, sau lưng anh là chị dâu sao?”
Lục Giai Giai nghe thấy giọng này, thò cái đầu nhỏ từ sau lưng Tiết Ngạn ra, Tiết Ngạn lại im hơi lặng tiếng chặn lại.
Trương Thủy Tuyền sững sờ, vừa rồi cách xa nên chỉ nhìn được đại khái, anh ta biết Lục Giai Giai lớn lên ưa nhìn, nhưng cách gần lại phát hiện càng ưa nhìn hơn.
Sao… sao anh Tiết lại kiếm được cô vợ chưa cưới yểu điệu xinh xắn như thế.
“Em ngoan ngoãn đứng ở đây, anh sẽ lập tức quay lại.” Tiết Ngạn dặn dò với vẻ mặt nặng nề.
Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết Ngạn đi vài bước lại quay đầu nhìn lại một lần, sau đó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi lên lầu.
“Chị dâu.” Trương Thủy Tuyền đi lên với vẻ lấy lòng.
Lục Giai Giai hỏi thẳng: “Xưởng dệt các anh có nữ công nhân nào thích Tiết Ngạn không?”
Kiểm tra à?
Trương Thủy Tuyền vội vàng lắc đầu: “Không có, ngày nào anh Tiết không phải đi tuần tra thì chính là huấn luyện, hoàn toàn không đi gặp riêng cô gái nào hết.”
Phùng Như ở bên này vừa ăn được mấy miếng cơm, càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, cô ta ném cái bánh bao vào trong đĩa, chuẩn bị đi xem vợ chưa cưới của Tiết Ngạn.
Cô ta móc kem bảo vệ da trong túi ra bôi lên mặt và tay, đảm bảo trên người mang theo một mùi thơm sau đó mới đứng dậy.
Phùng Như đi được nửa đường thì gặp được công nhân nữ chơi cùng khá thân, nữ công nhân đó sáp đến bên cạnh cô ta hỏi: “Đợt trước không phải cô nhìn trúng một người đàn ông sao? Bây giờ thế nào rồi?”
“Trong tầm kiểm soát.” Phùng Như vuốt tóc với vẻ chắc chắn: “Anh ta từ nông thôn bên dưới lên đây, không kiên trì được bao lâu rồi sẽ thích tôi ngay thôi.”
Phùng Như từng có ba đối tượng, một trong số đó còn là con trai của xưởng trưởng, nhưng vợ xưởng trưởng không nhìn trúng nên hai người chia tay.
Chỉ là, nghe nói cô ta với con trai của xưởng trưởng đã ngủ với nhau, bây giờ mười chín tuổi rồi, chỉ muốn tìm một người thành thật mà gả.
Trong lòng công nhân nữ đó biết rõ nhưng lại cảm thấy không có gì cả, dù sao thì Phùng Như lớn lên cũng đẹp, lại có hộ khẩu trong thị trấn, hơn nữa, bản thân cô ta cũng từng bàn qua hai, ba đối tượng rồi mới gả đi.
Hai người cá mè một lứa, cô ta sáp đến gần Phùng Như: “Tôi nghe nói vợ của đồng chí Tiết đó tới rồi, cô tính làm thế nào?”
“Đương nhiên là lấy lại đồ thuộc về mình rồi?” Phùng Như nhìn về phía cô ta, hai người đối diện với nhau, trong nháy mắt đã hiểu rõ trong lòng.
Cô ta sờ mặt mình: “Tôi từng gặp nhiều đàn ông như thế nhưng Tiết Ngạn này chắc chắn là thượng phẩm, còn nữa, vợ chưa cưới của anh ta là con gái nông thôn, ngày nào cũng ra đồng làm việc, phơi nắng phơi gió, nào có thể so được với tôi.”