“Cô đừng thấy Tiết Ngạn bình thường không gần con gái, nhưng nếu lăn lên giường chắc chắn là nhân tài kiệt xuất đây, loại đàn bà nông thôn đó cũ kỹ không thú vị, làm sao có thể nếm được tư vị trong đó?”
Phùng Như đi lên: “Bây giờ ngược lại tôi muốn xem vợ chưa cưới của Tiết Ngạn trông thế nào?”
“Cô tính làm thế nào?”
“Đương nhiên là xin lỗi Tiết Ngạn chuyện hôm qua.”
“Phải như vậy mới thú vị, vợ chưa cưới của Tiết Ngạn nhìn thấy cô chắc chắn sẽ tự hổ thẹn vì mình không bằng, chỉ riêng dáng người chỉ sợ đã kém cô mười tám vạn dặm rồi.”
…
Khi Trương Thủy Tuyền nhắc đến chuyện Tiết Ngạn so đấu với mọi người mà khổ không nói hết.
“Tiết Ngạn rất dữ sao?” Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Anh ấy đúng là rất dữ.”
Lúc vừa mới bắt đầu quen anh, gương mặt đó cũng không có biểu cảm gì khác, bản thân cô cũng bị dọa sợ mấy lần.
“Sau khi các anh thân rồi sẽ tốt lên thôi, Tiết Ngạn là người mặt mày lạnh lùng nhưng tâm nóng, một khi các anh là bạn bè, anh ấy sẽ không dữ như vậy nữa đâu.” Lục Giai Giai bổ sung: “Anh ấy không biết giao tiếp cho lắm, các anh khoan dung cho anh ấy nhiều hơn nhé.”
Công nhân nam bên dưới ký túc xá khá nhiều, Lục Giai Giai đi qua một bên đứng.
Khi Phùng Như tìm tới vừa liếc mắt đã trông thấy Lục Giai Giai, cô ta hơi dừng lại, sắc mặt vô cùng khó coi: “Đây là công nhân nữ mới tuyển tới sao? Vừa mới tới đã quyến rũ nhiều đàn ông như vậy rồi.”
Cô ta nhìn gương mặt xinh đẹp đó của Lục Giai Giai với vẻ ghen tỵ, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người lớn lên đẹp hơn mình, đặc biệt là tư thế dáng người của cô, mỗi một hành động đều lộ ra vẻ cao nhã.
Ở trước mặt cô, cô ta cũng cảm thấy tự hào được gì nữa, không có nổi nửa điểm để so sánh, khí thế hoàn toàn bị áp đảo.
Phùng Như nổi giận đùng đùng: “Rốt cuộc cô ta ở phân xưởng nào?”
“Không biết, có khả năng là mới tuyển vào, nhưng thế cũng đẹp quá rồi.” Công nhân nữ ở bên cạnh đáp.
Phùng Như nhẫn nhịn: “Vợ chưa cưới của Tiết Ngạn thì sao, sao không thấy đâu?”
Cô ta nhìn xung quanh, ánh mắt rơi lên người một cô gái có dáng người hơi béo, làn da hơi vàng.
Phùng Như lập tức xốc lại tinh thần, cô ta chậm rãi đi qua, giả bộ không biết gì hết mà lầm bầm: “Hôm nay tôi nhất định phải xin lỗi Tiết Ngạn, đều tại tôi, nếu không phải vì tôi thì anh ấy cũng không giận.”
Cô gái trẻ mũm mĩm còn chẳng thèm quay đầu lại mà vẫn ngẩng đầu nhìn lên tầng như cũ.
Phùng Như không ngờ cấp bậc của người này lại cao đến thế, nghe được mà cũng không nổi giận, cô ta lớn tiếng nói: “Sao Tiết Ngạn vẫn chưa xuống?”
“!” Lục Giai Giai đứng cách đó mấy mét chuyển tầm nhìn qua.
Phùng Như còn đang tự lẩm bẩm: “Hôm nay đồng chí Tiết dạy dỗ tôi rất đúng, hôm qua là tôi quá làm bừa.”
Cô ta cố tình nhả chữ, nói hai chữ dạy dỗ này một cách rất mập mờ, cô gái mập gần đó quay lại, vừa quay cái eo còn hơi rung một chút.
Cô gái mập đó cũng quan sát được gì đó, cô ta quay đầu nhìn Phùng Như, tưởng Phùng Như đang chế nhạo dáng người của mình: “Cô bị điên à!”
Phùng Như thấy cô ta nổi giận, cố tình đáp với vẻ vô tội: “Cô sao thế?”
Ánh mắt của cô ta liếc nhìn cô gái mập từ trên xuống dưới lộ ra vẻ chán ghét.
Cô gái mập: “…”
Thế này có thể nhịn được sao? Cô gái mập vả một cái tát lên mặt Phùng Như: “Vậy mà dám chế nhạo tôi à, tôi béo thì đã làm sao, ăn thịt của nhà các cô à, hôm nay tôi đánh chết cô.”
Cô ta vốn dĩ vì dáng người hơi béo mà cãi nhau với đối tượng, nên giờ chạy tới dưới lầu muốn làm hòa, không ngờ lại bị con ả điên này ghét bỏ.
Tức không có chỗ xả, cô gái mập trực tiếp đẩy ngã Phùng Như ra đất rồi đánh.
“…” Lục Giai Giai nhìn trò cười cách đó không xa, rất nhanh đã đoán ra được suy nghĩ của Phùng Như.
Cô nổi hứng thú nhìn.
Phùng Như không ngờ cô gái nông thôn này nói ra tay là ra tay, nhưng cũng vừa hợp ý cô ta.
Ký túc xá của Tiết Ngạn ở tầng sáu, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống.
Phùng Như nhìn thấy Tiết Ngạn, đôi mắt lập tức sáng ngời, bật khóc đau đớn thành tiếng.
Cô ta đợi Tiết Ngạn kéo người trên người mình đi.
Phùng Như thấy Tiết Ngạn càng lúc càng gần, sau đó vòng qua bên cạnh cô ta.