Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 470 - Chương 470: Kết Hôn, Kết Hôn, Kết Hôn…

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 470: Kết hôn, kết hôn, kết hôn…

Đặc biệt là… Lục Giai Giai lẩm bẩm, cô còn nhớ bà Tiền này nhiều lần nói móc Tiết Ngạn, không muốn thấy người khác sống tốt.

Cô nghe tiếng chửi, đi qua từ bên cạnh với vẻ hả hê.

Cách ngày, buổi tối Lục Giai Giai ngủ lại nằm mơ thấy kết hôn mà Tiết Ngạn nói.

Kết hôn, kết hôn, kết hôn…

Cô bị hai từ này ồn ào nhức hết cả tai.

Lúc nhàn rỗi, mẹ Lục nói đến chuyện kết hôn của anh tư Lục Nghiệp Quốc: “Mày với Tiểu Phân bàn thế nào rồi? Tìm một ngày lành, qua một khoảng thời gian có thể tặng sính lễ rồi đi? Cho sính lễ rồi lại tìm ngày lành tháng tốt, rồi tụi bây lên thị trấn đăng ký kết hôn.”

Lục Giai Giai chợt ngẩng phắt đầu dậy.

“Kết hôn?” Cô ngơ ngác hỏi.

Mẹ Lục đang may áo trong tay: “Đúng rồi, anh con qua một tuần nữa là hai mươi rồi, có thể đăng ký kết hôn, Tiểu Phân sớm đã qua sinh nhật mười tám tuổi, thời gian kết hôn vừa vặn.”

Lục Giai Giai nóng đầu, hỏi: “Qua một tháng nữa con cũng mười tám, có phải cũng có thể đăng ký kết hôn với Tiết Ngạn không?”

“…”

Trong nhà lập tức yên tĩnh, hai con gà vừa rồi còn cục ta cục tác cũng không kêu nữa, ngay cả Lục Dạ nhỏ nhất cũng cầm con hổ vải nhìn Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai: “…”

Trương Thục Vân nhìn mẹ Lục với vẻ thấp thỏm, trước đây cô ta muốn Lục Giai Giai gả ra ngoài, nhưng bây giờ cô ta lại muốn Lục Giai Giai ở nhà nhất.

“Gả cái gì mà gả? Vẫn chưa đến lúc.” Mẹ Lục bực mình ném áo lên giường.

Trương Thục Vân vội nói: “Đúng, em gái, em đừng vội gả đi, em xem em ở nhà tốt bao nhiêu, thoải mái lại tự do, nếu gả cho ngươi ta vừa phải giặt quần áo vừa phải nấu cơm.”

“Em ơi, sau này em ở nhà cũng đừng nấu cơm, cứ để chị cả làm hết, có việc gì thì cứ nói với chị cả, chị cả có thể giúp em làm hết, em nói xem nếu như em gả đi rồi, chị cả cũng không giúp được em.” Trương Thục Vân vô cùng đau lòng: “Em gái, quần áo hôm nay của em đâu, đưa đây, chị cả sẽ giặt giúp em.”

Bây giờ Trương Thục Vân chỉ hận không thể lừa Lục Giai Giai.

Có cô ở đây, nhà bọn họ được ăn ngon, đám trẻ cũng có thể đi học.

Nhìn người lớn và trẻ con ở nhà bên cạnh đói đến mức gầy tong teo đi, càng đừng nói đến đi học.

Vì thế câu hỏi của Lục Giai Giai đã kết thúc trong bản mặt sa sầm của người một nhà.

Buổi chiều, Trương Thục Vân lo lắng buồn bã về nhà mẹ đẻ.

Mẹ Trương thấy con gái mang thỏ về, bản mặt già cười thành cái đế giày cũ: “Con xem cuộc sống của con càng ngày càng không tồi, mẹ nghe nói em chồng con cũng sắp gả đi rồi, sau này con càng bớt lo hơn.”

Trương Thục Vân lập tức bùng nổ: “Mẹ, rốt cuộc em con đã làm gì mẹ? Vậy mà mẹ lại nôn nóng muốn con bé gả đi như thế!”

Mẹ Trương: “…”

“Em chồng con gả ra ngoài không tốt hay sao? Ngày nào cũng không làm việc, quần áo còn để con giặt, việc nhà cũng không thèm làm…” Mẹ Trương lải nhải như bình thường.

“Không phải con chỉ giặt có bộ quần áo thôi sao? Việc này ai không biết làm, nhưng em con có tiền lương, trợ cấp cho gia đình, còn con thỏ này… bỏ đi, hai đứa con gái của con đi học đều là tiền em gái bỏ ra, con chỉ giúp giặt có bộ đồ thì đã sao?”

“…” Mẹ Trương đột nhiên không hiểu: “Không phải con thường nói…”

“Mẹ nghĩ mà xem, con có thể giúp em làm việc gì, chỉ có thể giúp giặt quần áo, nhưng em con ở nhà giúp con bao nhiêu thứ? Đồ ăn thức uống này…” Trương Thục Vân biết có vài lời không thể nói ra ngoài, cô ta gấp đến giậm chân: “Cuộc sống tốt ở nhà bọn con đều là em gái cho, làm ít việc thì đã sao? Sao mẹ cứ nghĩ mãi muốn gả em con ra ngoài thế.”

Sao lại thành bà ta muốn gả Lục Giai Giai ra ngoài rồi?

Mẹ Trương khuyên nhủ con gái mình: “Sớm muộn gì em chồng con cũng phải gả đi, cũng không thể ở nhà mãi được? Còn nữa, nó gả ra ngoài cũng có lợi, không phải con sẽ làm ít việc nhà hơn hay sao?”

“Làm ít việc nhà cái gì? Em chồng ở nhà con phải làm từng đấy việc nhà, không ở nhà thì con cũng làm từng đấy việc thôi.”

“…” Có lý.

Trương Thục Vân nhìn mẹ mình mà thấy hơi không thuận mắt: “Còn nữa, làm việc nhà thì đã làm sao? Con bằng lòng hầu hạ em con!”

Mẹ Trương ngẩn người trong gió.

“Không nói với mẹ nữa, con đi đây.”

“Sao bây giờ đã đi rồi? Ăn cơm trưa đã rồi hãy đi.”

“Không ăn, không có khẩu vị.” Trương Thục Vân đứng dậy quay người, trước khi đi còn dài mặt ra dặn dò mẹ Trương: “Sau này mẹ đừng nói xấu em con nữa, con không thích nghe cái này.”

Bà ta nhìn con thỏ còn đang ở trong tay mình, kiềm chế không nổi đóa.

 


Bình Luận (0)
Comment