Bốn ngày tiếp theo, người trong nhà đều che chở đầy đủ cho Lục Giai Giai, cô ngoại trừ đi làm gần như không phải làm gì cả.
Lục Hoa được nghỉ ngay cả công việc cũng giúp cô làm luôn.
Ngày nào Lục Viên cũng hái hoa lấy lòng cô, cô út dài cô út ngắn, chỉ hận không thể nằm vào lòng Lục Giai Giai.
Tất cả mọi người đều truyền một tin.
“Gả đi làm gì? Ở nhà thoải mái bao nhiêu, có nhiều người hầu hạ như thế.”
Có người giặt quần áo, nấu cơm cho, có người làm ấm lòng.
Lục Giai Giai trực tiếp ném Tiết Ngạn ra sau đầu, cố gắng không nghĩ đến người đàn ông này nữa.
Buổi trưa, anh cả và anh hai về hơi muộn, Lục Giai Giai gọi bọn họ ăn cơm.
Căn nhà đã xây được nửa tháng, sau khi làm xong móng nhà gì đó, bây giờ độ cao chỉnh thể đã hơn một mét.
Cha Tiết thấy Lục Giai Giai qua đây, vội vàng đi qua: “Giai Giai, cháu xem thế nào? Hai gian phòng tây sắp xây xong rồi, tiếp theo là xây nhà bếp, đợi xây xong nhà bếp lại xây một nhà kho nữa.”
Lục Giai Giai nhìn thật cẩn thận, trên mặt hơi đỏ lên: “Đẹp lắm ạ.”
Sau đó cô hỏi: “Vậy các bác thì sao? Chỉ xây hai gian nhà chính có đủ không ạ?”
“Bọn bác không ở với các cháu mà vẫn ở chỗ cũ, đợi nhà của các cháu xây xong, nhà cũ của bọn bác sửa mới lại một chút, xây thêm một phòng ở bên cạnh cho hai thằng ngốc kia ở.” Cha Tiết nở nụ cười.
Đây là chuyện ông ta đã bàn bạc trước với con trai cả, còn nói nhà cách cũng không xa, có chuyện gì cũng có thể tiếp ứng.
Còn nói bọn họ đều là đàn ông, ở chung với Lục Giai Giai không tiện.
Cha Tiết nói: “Bác lớn tuổi rồi, không muốn tham gia vào chuyện của mấy người trẻ tuổi các cháu, ra ở riêng mới thoải mái.”
Lục Giai Giai hiểu ý của cha Tiết, cô vừa định hé miệng thì Lục Thảo đi qua bên cạnh, hừ mạnh một tiếng.
Lục Giai Giai: “…”
Lục Thảo gả cho Châu Văn Thanh đã được mấy ngày rồi, thời gian ngắn ngủi mà sắc mặt đã bắt đầu vàng vọt.
Trên tay cô ta dính bùn, trong gùi là một ít rau dại, chắc là sau khi đi làm lại chạy lên núi tìm rau dại đây mà.
Lục Thảo liếc mắt nhìn căn nhà mà nhà họ Tiết xây, bĩu môi.
Không phải chỉ là xây nhà mới thôi sao, có gì mà đắc ý?
Lục Giai Giai quả nhiên là ả đầu cơ, mà cô ta hoàn toàn không thích gì mấy thứ này.
Lục Thảo rời đi với vẻ mặt ghét bỏ, miệng còn lẩm bẩm: “Xây nhà xây nhà, kết hôn cứ nhất định phải có nhà mới sao? Đúng là lòng tham không đáy, trong đầu chỉ toàn vật chất.”
“…” Lục Giai Giai nhìn bóng lưng của Lục Thảo, cảm thấy cô ta trúng độc của Châu Văn Thanh rồi.
Chẳng qua nói không chừng là đạo hạnh của cô thấp, không hiểu được thế giới tinh thần cao cấp hơn của Lục Thảo.
Lục Thảo về nhà, vừa vào cửa Châu Văn Thanh đã nổi nóng: “Đã là giờ nào rồi còn chưa nấu cơm, cô muốn tôi chết đói đấy sao?”
“Nấu, bây giờ em nấu ngay.” Lục Thảo vội vội vàng vàng vào căn phòng tồi tàn bên cạnh bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Vừa đổ nước vào trong nồi, bên trên đã rụng một ít đất xuống, Châu Văn Thanh vừa vặn nhìn thấy, nhíu chặt mày lại: “Còn không mua rửa rồi nấu lại đi.”
“Biết rồi.” Lục Thảo đổ nước bẩn đi, lại rót nước mới vào: “Văn Thanh, khi nào anh mới tìm người sửa lại căn nhà tồi tàn này đây, bên trên không chỉ dột mưa mà còn có đất rơi nữa.”
“Sửa cái gì mà sửa, chỉ là một chỗ ăn cơm thôi, nào có tiền mà sửa.” Châu Văn Thanh soi một chiếc gương vỡ của Lục Thảo và chỉnh tóc, anh ta kéo phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi trắng, nói với Lục Thảo: “Buổi sáng chân tôi bong gân, bây giờ vẫn còn đau, buổi chiều tôi không đi làm, cô làm thêm ít công điểm đi.”
Lục Thảo nhìn lòng bàn tay đỏ lừ của mình mà ngây người một lúc, quay đầu nhìn Châu Văn Thanh: “Văn Thanh, anh đọc thơ cho em nữa đi, em thích nghe anh đọc thơ.”
Châu Văn Thanh bực mình thở ra một hơi, đọc qua loa một bài thơ.
…
Buổi chiều, Lục Giai Giai giúp mẹ Lục may áo, cái khác cô không biết, nhưng khâu thì cô vẫn biết.
Mẹ Lục may áo cho cha Lục trước, cô tùy tiện hỏi: “Kích cỡ phải nhìn thế nào vậy mẹ?”
“Đương nhiên là đo trước rồi, chiều rộng vai, độ dài tay, vòng ngực, chiều dài thân áo, vòng eo, độ dài đáy quần, vòng mông, vòng đùi, đều cần phải đo kỹ một lượt, như vậy may quần áo mới mặc vào thoải mái được.”