“May đồ rắc rối như vậy sao ạ?” Lục Giai Giai sững sờ, than thở: “Cái gì cũng phải làm thế, nếu mua quần áo bên ngoài cứ theo trào lưu là xong.”
“Mình may quần áo tiết kiệm tiền, nếu như mua quần áo vậy phải hết bao nhiêu tiền?”
“…” Lục Giai Giai gật đầu.
Buổi tối, mưa rơi rào rào, Lục Giai Giai nằm mơ thấy Tiết Ngạn.
Anh ấn cô lên tường, trước mắt tối đen, cô chẳng nhìn thấy gì hết, chỉ có thể sờ soạng.
Hành động ma sát người tiềm tàng trong ký ức bị chợt hiện ra, vừa chớp mắt cái cô đã phát hiện ra cổ tay mình bị trói lại, sau đó… sau đó trên người vô cùng lạnh.
Nhưng Tiết Ngạn lại rất nóng, rất phỏng, cô theo bản năng lại gần anh, trên miệng truyền tới cơn đau nhức quan thuộc, Lục Giai Giai chợt choàng tỉnh.
Cô chớp mắt, hồi phục lại lý trí, nhân ánh trăng nhìn thấy cái chăn rớt một nửa.
Chẳng trách lại lạnh như vậy, tay chân vẫn luôn co rúm trong phần chăn còn lại.
Lục Giai Giai kéo chăn lên, nghe thấy tiếng lộp độp bên ngoài, lại vùi đầu vào trong chăn.
Vậy mà cô lại nằm mơ như thế, lẽ nào nhớ Tiết Ngạn….
Lục Giai Giai phát hiện ra Tiết Ngạn đã thâm nhập vào trong cuộc sống ở cô, mấy ngày không gặp cô sẽ rất nhớ anh, đặc biệt là khi xung quanh không có người.
Cô mím chặt môi nghĩ ngợi, hay là ngay mai kêu Lục Viên ngủ với cô, có người ở bên làm nũng, cô sẽ không nhớ đến Tiết Ngạn nữa.
…
Cơn mưa này kéo dài đến sáng sớm, Lục Giai Giai cầm cái ô duy nhất trong nhà đi làm, chân đi giày đi mưa.
Cô cúi đầu nhìn dưới chân, thi thoảng sẽ nhìn về phía xa, hôm nay hình như là ngày Tiết Ngạn về nhà, trời đổ mưa to như vậy, chắc là anh không về được đâu?
Lục Giai Giai giẫm mạnh chân xuống nước, vài giọt nước bắn lên ống quần.
“Đang mưa còn muốn nghịch nước, em muốn bị cảm sao?” Tiết Ngạn nhíu chặt mày, chỉ hận không thể bế người đi.
Lục Giai Giai quay phắt đầu lại: “Tiết Ngạn!”
“Không phải đã kêu em ngoan rồi sao?” Tiết Ngạn tiến lên, anh mặc áo tơi trên người nên không có cách nào đụng vào Lục Giai Giai.
Anh đi đến phía sau cô: “Ngoan ngoãn đi đường.”
“Rồi rồi.” Lục Giai Giai nhấc chân khỏi vũng nước, nghe lời đi tới chỗ làm việc.
Hôm nay mưa to nên hoàn toàn không có người đi làm, Lục Giai Giai cụp ô đi vào trong, Tiết Ngạn cũng cởi cái áo tơi bên ngoài xuống.
“Mưa như thế, anh đi từ thị trấn về đây sao?” Lục Giai Giai mím môi, vừa định trách móc anh không biết chăm sóc bản thân thì eo đã bị ôm lấy.
Một tay Tiết Ngạn ôm Lục Giai Giai đặt lên cái bàn trong phòng, khi tiến vào đã đóng cửa lại, chỉ có cửa sổ trên cùng là lọt chút ánh sáng yếu ớt.
Một cánh tay anh ôm chặt eo Lục Giai Giai, một tay khác đặt sau gáy cô, lần này cũng không hỏi đã hôn mạnh lên môi.
Trên người Tiết Ngạn mang theo hơi ẩm, Lục Giai Giai chớp mắt, cảm thấy không thoải mái, lại vì miệng bị hôn đến hơi đau, cô duỗi tay mò vào trong áo của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn có cơ bụng, cô cảm thấy rất hứng thú, anh cắn cô vậy cô sẽ sờ anh một chút.
Ngón tay của Lục Giai Giai vừa nhỏ vừa mềm, cả người từ trên xuống dưới luôn có một mùi hương nhẹ, khi chạm vào bụng dưới của Tiết Ngạn, anh rên một tiếng.
Tiết Ngạn rời khỏi đôi môi đỏ của Lục Giai Giai với vẻ lưu luyến, ngón tay đột nhiên nắm lấy tay cô, giọng nói khàn đặc: “Sau này không được phép đụng lung tung vào đó.”
“Tại sao không thể đụng?” Lục Giai Giai giãy dụa, ngẩng gương mặt nhỏ lên nói một cách đúng lý hợp tình: “Em cứ thích đụng đó.”
Tiết Ngạn có thể hôn cô, tại sao cô không thể chạm vào cơ bụng của anh!
Tiết Ngạn cắn răng, sau đó đôi mắt đen trở nên u ám, anh buông tay cô ta, đôi môi mỏng cười như không cười: “Muốn sờ như vậy?”
“Sờ tí thì đã sao?” Lục Giai Giai nuốt nước miếng, đáp một cách rất hùng hồn.
“Vậy…” Tiết Ngạn đụng lên người Lục Giai Giai: “Như vậy còn muốn sờ không?”
Lục Giai Giai: “!”
Cô nắm ngón tay đó của Tiết Ngạn, chợt cuộn chặt ngón tay lại, dùng sức đến mức trắng bệch, nhưng mặt vẫn bốc ra hơi nóng.
“Mỗi lần em chạm vào anh đều đang mời gọi anh, Giai Giai, anh rất muốn…” Giọng nói của Tiết Ngạn càng lúc càng khàn, mấy chữ cuối cùng là phun ra bên tai Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai ngồi trên bàn, Tiết Ngạn ở trước mặt cô, chỉ cần cô hơi nhích người là có thể kẹp quanh eo Tiết Ngạn.
“Anh, anh…” Lục Giai Giai cố gắng tìm lại giọng nói của mình, cố gắng tránh sang phía khác: “Là anh hôn em trước, nên em mới sờ anh thôi.”
“Đó là vì em không ngoan trước, nghịch nước.”
“…”
Tiết Ngạn dùng sức ôm chân Lục Giai Giai đứng dậy, cơ thể cô mất thăng bằng, hai cánh tay ôm quanh cổ Tiết Ngạn.
“Em sai rồi, không sờ nữa mà…” Lục Giai Giai vội vàng xin tha.
Cô cách sườn mặt của anh rất gần, hơi thở ấm áp thơm tho phả lên cổ anh.
Môi Tiết Ngạn mím chặt thành đường, cố gắng kiềm chế lắm mới không mất mặt.
Cục bảo bối này đặc biệt tới để khắc anh mà.