“Em muốn xuống.” Lục Giai Giai nhìn Tiết Ngạn.
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn nặng nề, bên trong mang theo nguy hiểm ẩn nhẫn, Lục Giai Giai hơi dừng lại, cơ thể nhỏ bé càng lúc càng thấp xuống, chỉ hận không thể cuộn tròn người lại.
“Em đừng nhúc nhích, ôm một lát là được.”
“…”
Tiết Ngạn bế Lục Giai Giai đi qua đi lại trong phòng.
Vừa an ủi bảo bối trong lòng vừa nghĩ cách có thể khiến mẹ Lục đồng ý hôn sự nhanh nhất có thể. Anh biết hôm nay đã dọa sợ Lục Giai Giai, xem ra nhất định phải bàn xong chuyện kết hôn thật nhanh mới được.
Lục Giai Giai về nhà với tinh thần hoảng hốt, cô không phải cô gái nhỏ không hiểu gì cả, cảm giác vừa rồi rất rõ ràng.
Nghĩ đến sức mạnh khống chế tuyệt đối của Tiết Ngạn và lực đạo mà cô cảm giác được, Lục Giai Giai hoảng hốt, đột nhiên không muốn kết hôn nữa.
Đúng, có thể kéo dài, cô phải hai mươi tuổi rồi hẵng kết hôn sau.
…
Nhà bếp của nhà Lục Thảo sụp rồi, chỗ ngủ cũng dột nốt.
Lục Thảo mang tất cả những thứ có thể dùng ra để tiếp ứng nhưng chăn vẫn bị ẩm.
Cô ta liếc mắt nhìn Châu Văn Thanh bên cạnh: “Văn Thanh, không phải anh đã sửa nhà rồi sao? Sao vẫn còn dột?”
“Tôi cũng không biết, có khả năng là lần trước người ta không sửa tốt.” Châu Văn Thanh mất kiên nhẫn: “Đợi trời sáng tôi sẽ tìm thang, cô lên đó xem sao đi.”
“!” Lục Thảo tức tối: “Tôi leo lên đó xem á? Tôi không biết sửa nhà.”
“Tôi cũng không biết.”
Sắc mặt của Lục Thảo càng lúc càng khó coi, trước đó khi ở nhà, cô ta chưa bao giờ phải làm nhiều việc như thế.
Sửa nhà đều có cha và các anh, hoàn toàn không cần cô ta lo nghĩ.
Châu Văn Thanh thấy Lục Thảo muốn nổi đóa, lần này chủ động nói: “Tiểu Thảo, tôi đọc thơ cho cô đi, cô biết đấy, mấy người đọc sách như chúng tôi không giỏi làm mấy việc trong nhà này. Khi cô gả tới cũng biết mà, cô yên tâm, đợi sau này tôi về thành phố, ở toàn là nhà lầu, căn nhà tồi tàn này cũng chỉ ở tạm một khoảng thời gian thôi.”
Lục Thảo trong nháy mắt thoải mái hơn hẳn: “Vậy được, đợi hết mưa em sẽ lên đó xem sao.”
Trận mưa này kéo thẳng đến chiều mới dừng, gần như vừa dừng, Tiết Ngạn đã tới nhà họ Lục.
Trong tay anh lại cầm một đống đồ ăn, mẹ Lục cười đến mức mặt toàn nếp nhăn.
Tiết Ngạn thương con gái bà ta khiến trong lòng bà ta vui vẻ, chứng minh tìm được người này cũng không tồi.
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn lấy lòng mẹ Lục, biết ngay người đàn ông này đang nghĩ gì.
Còn muốn kết hôn, cô chẳng thèm giúp anh đâu, mẹ Lục sẽ không dễ dàng đồng ý cho cô đăng ký kết hôn với anh vào tháng sau đâu.
Lục Giai Giai đợi ở phòng mình chứ không gặp anh, thi thoảng mới liếc mắt nhìn qua cửa sổ.
Tiết Ngạn vừa tới nhà họ Lục đã làm một đống việc trước.
Cô làm xong hai câu toán, vừa ngẩng đầu đã trông thấy sắc mặt của mẹ Lục nặng nề, mà Tiết Ngạn thì lại đứng đối diện với bà ta.
Lục Giai Giai hả hê lẩm bẩm, sau đó xoa cái eo đau nhức của mình, đợi Tiết Ngạn bị mắng.
Cô đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi mẹ Lục gọi Tiết Ngạn vào nhà.
Lục Giai Giai nhếch khóe môi lên, tâm trạng thư thái, cô chống cằm đợi Tiết Ngạn bị đánh.
Sau nửa tiếng, Tiết Ngạn đi ra khỏi phòng mẹ Lục.
Mẹ Lục đi bên cạnh anh, gương mặt già nua cười như đóa hoa cúc, Tiết Ngạn nhạy bén liếc mắt nhìn về phía cửa sổ phòng Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai: “!”
“Giai Giai, Tiết Ngạn tới lâu như vậy rồi, con còn không ra ngoài gặp đi?” Mẹ Lục gọi Lục Giai Giai rồi lại quay đầu nói với Tiết Ngạn: “Con bé này biết hờn dỗi lắm, sau này không cần chiều nó.”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Cháu thích chiều cô ấy.”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục cười càng hài lòng hơn, nói với cửa sổ: “Còn không mau ra ngoài, lát nữa Tiết Ngạn phải đi rồi.”
Tiết Ngạn vừa đi sẽ hết một tuần, Lục Giai Giai liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, mang theo lòng hờn dỗi đi ra ngoài.