Mấy hôm trước nói thế nào cũng không đồng ý gả cô đi sớm như vậy, hôm nay lại đồng ý cho cô với Tiết Ngạn đăng ký kết hôn?
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lục Giai Giai mang vẻ mặt ngơ ngác.
Mẹ Lục nhìn Tiết Ngạn: “Chuyện hai ngày trước cậu nói với tôi đều là thật chứ.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn thoáng hiện vẻ kích động, tim anh đập rất vang, cả người căng thẳng giống như khúc gỗ, ngón tay dùng sức siết lại: “Chuyện của Giai Giai, cháu chưa bao giờ nói dối.”
“Vậy thì tốt.”
“…” Gì vậy? Lục Giai Giai nhìn người này rồi lại nhìn người kia.
Cô thân là người trong cuộc sao lại không ai nói với cô hai hôm trước Tiết Ngạn đã nói gì?
Lục Giai Giai hé miệng định hỏi: “Con…”
Mẹ Lục căng da mặt, giơ tay chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô: “Con bé nhà con, mấy hôm trước còn nói hôm sinh nhật muốn đi đăng ký kết hôn với Tiết Ngạn, bây giờ đồng ý với con rồi, trong lòng vui muốn xỉu rồi sao?”
Lục Giai Giai: “…” Cô oan quá.
Cô muốn tranh cãi nhưng vừa nâng mắt đã nhìn thấy vẻ kích động trên mặt Tiết Ngạn, một người đàn ông trưởng thành thậm chí còn tay chân vụng về cũng không biết nên đặt ở đâu.
Cô hơi dùng lại, nuốt lời trong miệng về cổ họng.
Lục Giai Giai uống một miếng cháo với vẻ sống không còn gì tiếc nuối, cô có thể kết hôn nhưng cô muốn giải thích, cô oan quá.
Ăn sáng xong, Lục Giai Giai đuổi người: “Anh mau đi làm đi, hôm nay em ra viện rồi.”
Gương mặt nhỏ của cô căng lên, trông cũng không vui vẻ gì cho lắm, Tiết Ngạn mãi vẫn không áp chế được sự hưng phấn giống như bị hắt một gáo nước lạnh.
Có phải… có phải cô không muốn gả cho anh không?
Khóe môi hơi nhếch lên của Tiết Ngạn hạ xuống, anh chợt rất hoảng loạn, có lẽ quá mức lo được lo mất, anh chỉ sợ mình lại mất đi tiếp.
Anh nôn nóng muốn lấy Lục Giai Giai như vậy là sợ có một ngày cô sẽ hối hận, anh muốn tăng thêm quả cân để Lục Giai Giai mãi mãi phải ở bên cạnh anh.
“Anh, anh đi đây.” Tiết Ngạn hé miệng nói, anh thậm chí còn không nghe rõ mình đang nói gì.
Thật ra Lục Giai Giai cũng rất khẩn trương, cô căng thẳng, cần thời gian để bình ổn tâm trạng, liếc mắt nhìn Tiết Ngạn một cái là mặt sẽ đỏ bừng.
Kết hôn, hai chữ này đối với cô mà nói vẫn có lực đả kích nhất định.
Đợi Tiết Ngạn đi rồi, Lục Giai Giai hỏi mẹ Lục: “Tiết Ngạn đã đồng ý chuyện gì với cha mẹ vậy?”
Mẹ Lục cũng không giấu diếm: “Tiết Ngạn đi làm trên thị trấn, một tuần chỉ có thể về nhà một ngày, nó nói sau này các con kết hôn, ngoại trừ lúc nó về thì con có thể ở nhà mẹ đẻ, cho dù con muốn làm gì thì nó cũng sẽ không quấy rầy con. Tiền lương của nó có thể giao cho cha mẹ, đẻ con cũng sẽ theo họ con.”
“Hả…” Cả người Lục Giai Giai ngây ra, đôi mắt cô hơi hơi cay xè, nắm chặt cái chăn trên giường: “Có… có phải anh ấy ngốc quá rồi không?”
Trong lòng cô khó chịu, rất thương người đàn ông ngốc nghếch này.
Anh muốn lấy cô đến vậy sao?
“Hai điều kiện sau mẹ cũng chẳng thèm, nhà chúng ta cũng không phải không có trẻ con, cũng không phải ba đời độc đinh, nhưng Tiết Ngạn có thể đưa ra đề nghị này, mẹ cảm thấy đứa trẻ này quá tốt với con.”
Mẹ Lục vỗ lên tay Lục Giai Giai: “Giữa nam nữ, nên tiến một bước thì phải tiến một bước, nên lùi một bước thì phải lùi một bước, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, còn nữa, tuổi tác của hai đứa các con quả thật vừa vặn rồi, còn kéo dài thêm sẽ không tốt đối với cả hai bên cho lắm.”
Ở thời đại như vậy, Tiết Ngạn có thể nói ra điều kiện vậy, ngoại trừ mấy người bám váy đàn bà kia ra thì chỉ sợ không ai dám nói.
“Về phần tiền lương, mẹ cũng nghĩ kỹ rồi, con yên tâm đi, đảm bảo sẽ khiến bọn họ biết ơn con, nhưng không nhớ thương tiền của con.” Mẹ Lục cười với vẻ hơi đăm chiêu.
Trong đầu Lục Giai Giai chỉ mải nghĩ đến Tiết Ngạn, lời sau đó của mẹ Lục gần như không nghe vào tai.
Mà Cha Lục thì mặt mày nặng nề, vẫn có hơi không chấp nhận được thông tin con gái sắp gả ra ngoài, ông ta gõ cán thuốc vang lách cách.
Buổi chiều, Lục Giai Giai có hơi muốn gặp Tiết Ngạn, sau khi ra viện, cô chạy thẳng đến cổng xưởng dệt.
Hôm nay là Trương Thủy Tuyền trực ban, cô đi vào hỏi: “Tiết Ngạn đang ở đâu?”
“Chị dâu?” Trương Thủy Tuyền trừng to mắt.