Lục Giai Giai lập tức xù lông nhím: “Anh xác định anh đã ở nhà ngủ một giấc”
“Sao vậy?” Tiết Ngạn lộ ra vẻ khó hiểu: “Tối hôm qua anh ở nhà uống say, vừa tỉnh lại đã nằm trên giường rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh!” Lục Giai Giai trừng mắt nhìn Tiết Ngạn, cô quan sát cẩn thận vẻ mặt của anh sau đó cúi đầu, nhìn quyển sách trên bàn.
Tròng mắt của cô đảo một vòng, sau đó giả bộ tủi thân, nói: “Tiết Ngạn, tối hôm qua có người bắt nạt em, trời tối quá, em không nhìn rõ tưởng người đó là anh, anh xem, anh ta còn cắn em một cái.”
Lục Giai Giai kéo khăn quàng trên cổ, lộ ra dấu răng đã hơi sưng lên.
Làn da của cô quá trắng, dấu răng lại cắn trên mạch, xung quanh đỏ lên trông vô cùng nghiêm trọng.
Tiết Ngạn sững sờ, anh nghĩ đến mỗi một hành động tối hôm qua của mình, nhíu mày lại với vẻ phiền não.
Anh sớm biết cô vừa mềm vừa yếu, không nên dùng sức lớn như vậy.
Tiết Ngạn hé miệng, một giây sau Lục Giai Giai đã đập quyển sách lên người anh.
“Anh còn nói anh không nhớ!” Lục Giai Giai nổi giận đùng đùng đứng dậy.
Nếu người đàn ông này không nhớ, với tính cách ghen tuông của anh, nhìn thấy dấu răng trên cổ cô còn không nổi điên?
Tiết Ngạn chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, anh cúi người nhặt quyển sách trên đất, phủi bụi bên trên rồi cẩn thận đặt lên bàn của Lục Giai Giai.
Sau đó anh duỗi cánh tay: “Hôm qua anh uống say, không cẩn thận mới cắn em, vậy em cắn lại đi.”
“Đừng tưởng em không dám cắn.” Lục Giai Giai bắt lấy cánh tay của anh, lần này cũng không thương anh nữa mà cắn rất mạnh.
Cô cắn vài giây mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tiết Ngạn, sau đó lẩm bẩm buông ra, ngồi lên bàn với vẻ chán nản: “Hôm qua anh bắt nạt em, em không muốn để ý đến anh.”
Trong đầu Tiết Ngạn đột nhiên xuất hiện lời thô tục mà mình đã nói hôm qua, anh nhanh chóng căng da mặt, giải thích: “Anh… sau khi anh uống say có hơi khác thường, nhưng anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhớ được đại khái.”
Lục Giai Giai không tin: “Anh xác định không phải sau khi say mới nói lời thật lòng chứ?”
Tiết Ngạn lắc đầu, yết hầu di chuyển: “Không phải.”
“…” Lục Giai Giai cầm sách đánh anh: “Vậy anh còn không mau đi, uống say rồi chỉ biết giở trò lưu manh, em đau muốn chết đây này.”
Tiết Ngạn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt nhận sai, mặc người đánh mặc người chửi.
Lục Giai Giai: “…” Sao lại ngang bướng như vậy?
Qua một lúc, Tiết Ngạn vẫn đứng trước bàn của cô.
Lục Giai Giai thật sự phục tổ tông này rồi, rõ ràng hôm qua anh quá đáng, bây giờ lại cúi đầu đứng đó, khóe mắt hơi hạ xuống, bộ dáng đáng thương tội nghiệp không nhúc nhích.
Lục Giai Giai tức muốn xỉu ngang, cô nghiêm túc nói: “Không phải anh chỉ xin nghỉ hai ngày thôi sao? Còn không mau về thị trấn, công việc này mới làm chưa lâu, cẩn thận trong xưởng không cần anh nữa.”
Tiết Ngạn lại im lặng một lúc, thấp thỏm hỏi: “Vậy còn kết hôn khong?”
“Lục Giai Giai vô cùng, vô cùng muốn gả cho Tiết Ngạn, có thể không kết hôn được sao?”
“…” Tiết Ngạn hé miệng, lại nuốt lời về.
Lục Giai Giai nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô thở ra một hơi, mềm mỏng bảo: “Hôm qua em nói đều là thật đó, em muốn gả cho anh, thật ra nghĩ lại thì… là em quá sợ bây giờ vẫn chưa thể chống đỡ được một gia đình.”
Cô nói một cách đúng tình hợp lý: “Nên anh phải nhớ, là anh cứ đòi kết hôn sớm như thế, nếu như em có chỗ nào làm không đúng, anh phải bao dung em, em cảm thấy em vẫn còn nhỏ, có rất nhiều thứ không hiểu, anh nhất định phải gánh vác nhiều hơn.”
Tiết Ngạn nâng mắt nhìn Lục Giai Giai, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, anh nuốt nước miếng, giọng nói khàn đi: “Em, em am tâm tình nguyện gả cho anh?”
“Đúng vậy.” Mặt của Lục Giai Giai hơi đỏ lên: “Anh không nghe thấy lời em nói hay sao?”
“Mấy cái đó đều không quan trọng, chỉ có câu anh hỏi mới quan trọng.” Sắc mặt của Tiết Ngạn khó che giấu được vẻ kích động: “Anh sẽ giải quyết hết.”
Đây cũng coi là lời tâm tình mập mờ, Lục Giai Giai cầm sách đẩy anh: “Anh còn không đi.”
“Chiều anh mới đi.”
“Vậy anh để em tiêu hóa chuyện hai ngày này đã.” Lục Giai Giai cảm thấy bây giờ mình cần một không gian nhất định: “Trong nhà không có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Tiết Ngạn quay đầu: “Anh giúp em sắp xếp lại nông cụ, lát nữa sẽ đi.”
Lục Giai Giai chống cằm nhìn anh, rất nhanh đã nghĩ đến một vấn đề: “Có phải còn phải làm đồ gia dụng nữa không?”
“Anh đã tìm người rồi, tuần sau về sẽ mang kiểu mẫu cho em xem, em thích thế nào thì làm như thế.”
…